[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 170: Ngoại truyện Malfoy




«Nếu không cần thiết thì không được tùy ý đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng của con nhé… con hiểu chưa?” Narcissa vội vàng nói, «Ít nhất là tối nay nhé.”
Draco gật đầu. Mẹ cậu nhìn cậu đến khi xác định cậu đã hiểu lời mình nói thì mới buông cậu ra, vội vàng rời đi.
Draco mờ mịt nhìn hình bóng của mẹ biến mất chỗ rẽ.
Mấy ngày trước, lần đầu tiên cậu nhìn thấy người chết từ khi cậu chào đời tới nay, là bạn học của cậu, một người nhà Hufflepuff. Vừa dịu dàng vừa đẹp trai, cũng không ít nữ sinh nhà Slytherin hâm mộ anh ta.
Cậu không biết có phải Diggory rất dịu dàng hay không nhưng cậu biết tên Hufflepuff đó rất đẹp trai. Cậu đã từng thi đấu Quidditch với anh ta.
Diggory và cậu đều là tầm thủ. Không giống các đội viên Hufflepuff khác, khi nhìn thấy đội Slytherin thì tinh thần giảm sút, Diggory tương đối nghiêm túc, có một lần anh ta suýt nữa bắt được trái Snitch vàng nếu phát hiện ra nó sớm hơn cậu. Cậu buộc phải thừa nhận tên Hufflepuff này bay rất tốt, đương nhiên vẫn không bằng cậu là được.
Cậu còn nhớ rõ khi đó, mái tóc đen của tầm thủ Hufflepuff bị thổi ngược về phía sau, hai má bị gió thổi đỏ lên, một tay cầm chổi, một tay mở ra, cơ thể nhoài về phía trước, ánh mắt kiên định.
Vậy mà đến một ngày trước, vị tầm thủ này đã trở thành người chết. Sắc mặt xanh trắng, thân thể cứng ngắc, Potter ngu ngốc bổ nhào vào người anh ta khóc lóc, cát bụi dính trên con mắt ảm đạm nhưng không hề tức giận.
Chúa tể Hắc ám đã giết chết anh ta.
Draco còn nhớ rõ trò chơi đã chơi hồi nhỏ. Trong một trò chơi, cậu vĩnh viễn là một quốc vương cầm bảo kiếm trong tay, mà Vincent và Gregory có lúc là thuộc hạ trung thành và tận tâm, có khi lại là tướng lĩnh địch quốc; mà cậu thì phải mang theo thuộc hạ, không hề trì hoãn mà đánh bại tướng lĩnh địch quốc, cuối cùng đem kẻ địch đuổi ra khỏi lãnh thổ của mình.
Sau khi cậu lớn lên một chút, cậu dần hiểu được cha của mình đã từng có thân phận gì —— ông từng là một Tử thần thực tử, tựa như hồi nhỏ chơi trò chơi, trung thành và tận tâm theo Chúa tể Hắc ám, muốn đem những Muggle bần tiện xâm nhập kia đuổi đi, khống chế được thế giới phù thủy.
Cho dù vị đại nhân kia cuối cùng thất bại, nhưng ông ta cũng thành công đưa uy nghiêm của mình truyền bá đến toàn bộ phù thuỷ, thậm chí mọi người cũng không dám nhắc tới tên của ông ta.
Draco hồi nhỏ từng vì vậy mà hưng phấn, nhưng khi cậu nhắc tới việc này, cha và mẹ của cậu lại trách mắng cậu, họ nghiêm khắc cấm cậu nhắc tới tên người Không-thể-nhắc-tới.
Draco cảm thấy rất oan ức, cũng rất tức giận, bởi vì cha bình thường đối với cậu cho dù nghiêm khắc cũng chưa bao giờ dùng vẻ mặt nghiêm nghị như thế với cậu. Mà mẹ cậu cho tới bây giờ đều chỉ có vẻ mặt ôn hoà.
Nhưng ở trong lòng cậu lúc nhỏ đã bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê hiểu: thân phận cha từng có cũng không phải như cậu từng cho rằng, mà có thể kiêu ngạo mà lấy ra khoe khoang.
Sau này cậu trưởng thành chút mới dần hiểu được vị đại nhân kia đã làm những chuyện gì. Ở trong sách viết vị đại nhân kia lãnh khốc, tàn bạo và lạm sát, có vẻ cách cậu vẫn rất xa.
Có đúng không?
Cậu từng tôn sùng vị đại nhân kia làm những chuyện như vậy, nhưng nhiều hơn đó là sợ hãi ông ta.
May là ông ta cách cậu rất xa.
Nhưng mấy ngày trước, cảm giác cái chết đã xuất hiện trong lòng cậu. Nó đã không hề là gì đó viết ở trên sách vở, nó thật sự phát sinh ở bên cạnh cậu, trên người bạn học của cậu.
Thời điểm mấy ngày trước, cậu vẫn có xung đột nho nhỏ với anh ta.
Tiếng khóc của ông Diggory làm cho cậu khó chịu muốn nôn.
Đến Sylvia cũng không thể nào hiểu được cảm giác của cậu.
Vị đại nhân kia đã trở lại, mà cha cậu là Tử thần thực tử.
Có chuyện gì tệ hại hơn chuyện này không?
Có lẽ là sau khi về nhà, được mẹ cho biết: Chúa tể Hắc ám lúc này đang ở cùng một trang viên với cậu.
Trang viên Malfoy đèn đuốc sáng trưng. Thường thường vào ban đêm thì nhà Malfoy đã sớm nghỉ ngơi.
Suốt cả một buổi tối, Draco gần như không ngủ, thậm chí nằm ở trên giường cũng có thể nghe được có người đi đi lại lại ở mọi nơi.
--- ------ -------
26.06.1995
Bữa sáng dùng ở trong phòng Narcissa.
Draco nhìn bà một cái. Sắc mặt mẹ của cậu nhìn qua có chút tái nhợt, thần sắc lãnh mạc, bất quá trang dung tinh xảo vẫn như thường ngày.
Draco cảm thấy có chút yên tâm.
“Con muốn làm vài thứ gì đó được không mẹ?” Cậu nói, “Con còn cần ở phòng của mình không?”
“Không, con chỉ cần làm những gì như bình thường là được.”
Khuôn mặt Narcissa hơi hơi dịu dàng hơn chút, “Làm bài tập, đọc sách, hoặc là tản bộ. Nhưng những thứ khác thì không được.”
Draco cân nhắc một chút.
“Vị đại nhân kia…” Cậu nói.
“Cùng con không liên quan, con yêu.” Narcissa uy nghiêm nói, “Đây không phải là chuyện con nên biết đến. Tốt lắm, đi làm việc con phải làm đi.”
Draco dừng một chút, không cam lòng mà từ trong phòng Narcissa đi ra.
Thời tiết hôm nay đặc biệt nắng ráo, trong hoa viên nhà Malfoy, màu trắng của hoa tường vi thập phần rực rỡ. Cậu đi dạo không có mục đích giữa màu trắng của hoa, đầu óc nhanh chóng xoay vòng.
Chúa tể hắc ám quay lại sẽ mang đến thay đổi gì cho nhà Malfoy?
Malfoy có thể lại giành được tín nhiệm của Chúa tể Hắc ám?
Chúa tể Hắc ám chuẩn bị làm cái gì?
Mặc kệ là như thế nào, cậu biết thời gian yên bình của nhà Malfoy đã không còn nữa.
Từ khi lọt lòng tới nay, lần đầu tiên cậu sinh ra hi vọng không thực tế với Potter.
--- ------ ---
27.06.1995
Rất xa truyền đến một trận tiếng kêu khoan khoái của cú mèo.
Draco ngẩng đầu hướng nơi trời xa nhìn lại, trông thấy một con cú mèo mập mạp vẫy cánh đang bay về phía cậu.
Cậu không nhịn được có chút thả lỏng cười cười, Gadda nhà Sylvia.
Con cú mèo dương dương đắc ý bay ở phía trên cậu xoay ba vòng, sau khi chuẩn bị đáp xuống thì một bùa phát ra từ bên cạnh đánh trúng nó, nó lập tức mất kiểm soát, kinh hoảng thét chói tai rơi xuống cục đá trên đường.
Draco nhanh như chớp rút đũa phép ra, hạ bùa Vũ-lạc lên trên người Gadda, sau đó vội vàng đi tới chỗ Gadda rơi xuống an toàn. Nhưng trước khi cậu tới đã có bóng dáng thấp bé từ sau lùm cây đi ra, nhặt nó lên khỏi mặt đất.
Là Peter Pettigrew, Draco từng thấy ảnh chụp của ông ta ở trên báo. Tên Animagi chuột già này đã từng là thú nuôi của tên bạn thân Potter, hiện tại không thể nghi ngờ là Tử thần Thực tử.
Draco ngẩn người, nheo con mắt lại, kiềm nén lửa giận, bước chậm lại.
Pettigrew xoay người lại, giống như vừa mới phát hiện cậu.
“Trời ạ, là tiểu thiếu gia nhà Malfoy. Thần chú vừa rồi cỡ nào thần kỳ.” Ông ta làm ra vẻ hỏi thăm, “Con cú này là tới tìm được ngài sao? Thật xin lỗi, tôi không chú ý.
Đối với vị Animagi này, cho dù là Slytherin cũng khinh bỉ hành động của hắn. Draco mạnh mẽ đè nén cảm giác chán ghét xuống, lạnh nhạt nói: “Hiện tại ông đã biết. Có thể đem nó trả lại cho tôi chưa?”
“A… Đương nhiên có thể. Chẳng qua là sau khi tôi phải kiểm tra.” Pettigrew nhìn phong thư, chuyển động cặp mắt nhỏ, trên mặt đầy nụ cười giả tạo, “Có lẽ thiếu gia không biết… Chúa tể Hắc ám giao cho tôi nhiệm vụ phụ trách kiểm tra an toàn xung quanh.”
Draco phiền chán nhìn ông ta.
“A? Ngươi nói, mình phải kiểm tra thư tín của con ta? Kiểm tra một người nhà Malfoy?”
Theo thanh âm, Lucius Malfoy chậm rãi đi vào trong hoa viên. Ông bình tĩnh đứng trước mặt Pettigrew, con mắt màu xám lạnh như băng nhìn từ trên cao xuống ông ta, khinh miệt cười một cái.
“Đuôi Trùn thân ái… Ngươi khẳng định?”
“A, Lucius.” Pettigrew mất tự nhiên giả cười, “Tôi nghĩ ông hẳn là có thể hiểu được, đây là nhiệm vụ Chúa tể Hắc ám giao cho tôi.”
“Chúa tể Hắc ám —— một vị phù thủy vĩ đại và hùng mạnh nhất trong toàn bộ phù thủy lại ra lệnh cho ngươi, một kẻ rác rưởi thấp kém phụ trách an toàn của ông ấy?” Lucius ác nghiệt nói, “Tôi cho rằng Chúa tể Hắc ám để ngươi phụ trách tuần tra xung quanh vì chán ghét việc thấy mặt ngươi.”
“Nếu tôi là ngươi, Đuôi Trùn, tôi sẽ lập tức rời khỏi để cha con chúng tôi có thể nói chuyện.” Lucius quơ quơ gậy đầu rắn, bức thư trong tay Pettigrew lập tức bay đến trong tay của ông.
Pettigrew né tránh mà nhìn về phía lá thư này, trong cặp mắt nhỏ lóe ra ánh sáng phẫn hận. Ông ta khô cằn giả cười một tiếng, “Có lẽ ông nói rất đúng, Lucius.”
Lucius lãnh mạc nhìn ông ta, thẳng đến khi ông ta xoay người rời đi.
“Cám ơn, cha.” Draco có điểm ngượng ngùng nói.
Lucius xoay người lại nhìn về phía con trai, hai tay xoa gậy đầu rắn.
“Cha rất thất vọng, Draco.” Lucius không lưu tình nói, “Con không nên biểu hiện yếu đuối như vừa rồi.”
“Con chỉ nghĩ, ông ta là một…” Draco nói.
“Là một Tử thần thực tử.” Lucius chặn lời của cậu, “Nhưng lại có nhiệm vụ Chúa tể Hắc ám nhiệm vụ. Nói cho cha biết, Draco, ông ta hù dọa con phải không? Có lẽ con nên học phân biệt hạng người gì mới đáng được tôn trọng.”
Draco dừng một chút, cuối cùng i rủ đầu xuống nói: “Đúng vậy, cha.
Lucius rủ con mắt xuống, liếc mắt một cái nhìn phong thư: “Sylvia Hopper?”
Draco thấp thỏm không yên nói: “Đúng vậy, cha.”
“Lát nữa cha sẽ đi thăm hỏi tộc trưởng, bất quá cha nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút về vị tiểu thư Hopper này.” Lucius nhìn con trai, “Buổi sáng ngày mai cha có thời gian, khi đó cha hi vọng có thể thấy được con ở trong thư phòng của cha.”
“Con sẽ đến, thưa cha.” Draco nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.