[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 158: Animagi (Phù Thủy Hóa Thú)




Mụ Umbridge quả nhiên không xuất hiện ở môn Độc dược. Nhưng đến buổi trưa khi chúng tôi học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, lại thấy mụ ngồi ngay ngắn ở cuối lớp.
Tôi bĩu môi – môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám là một trong những môn học tôi thích nhất, giáo sư Lupin giảng dạy sinh động thú vị, mà chú Sirius khi dạy bùa chú có tính chất tấn công làm học sinh có chút cảm giác kích thích.
Nhóm học sinh nam ở tuổi này, không ai lại không có hứng thú với bùa chú có tính công kích, cũng không ai là không có hứng thú đối với anh hùng bởi vậy chương trình học của chú Sirius càng được hoan nghênh. Năm phút trước khi chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh đã đến đầy đủ, ngồi ngay ngắn trong lớp học.
Chú Sirius đến, đóng cửa phòng học lại. Chú ấy vuốt lại tóc, đi lên bục giảng, quét mắt một lượt.
“Chào buổi chiều,” chú nói, “Hãy bỏ quyển ‘Sổ tay tự vệ: Lực lượng hắc ám’ vào trong túi sách, sau đó cầm đũa phép của mình, các trò chỉ cần những thứ này.”
Trong phòng học vang lên những âm thanh rầm rầm, tất cả đều hưng phấn đem sách giáo khoa bỏ vào trong túi.
“Khụ khụ.” Mụ Umbridge giả bộ hắng giọng.
“Đã cất hết chưa?” chú Sirius lười biếng nói, “Tốt, chúng ta sẽ học bài ngày hôm nay...”
Mụ Umbridge càng ho khan to hơn. “Khụ khụ.”
“... Bùa bảo hộ.” Chú Sirius coi như không nhìn thấy tiếp tục nói, “Trò nào có thể cho tôi biết bùa bảo hộ khác với bùa áo giáp như thế nào? A, trò Granger.”
Chú Sirius là quý tộc, cho dù tính cách nóng nảy lỗ mãng, nhưng hành vi của chú ấy luôn luôn thanh lịch. Cho dù cho tới bây giờ chú ấy cũng không phải là một người nam nhân có phong độ - nhưng hành động bỏ qua một người phụ nữ, tình huống này không thường xảy ra.
Tôi hít vào một hơi. Ông trời ơi, tôi cảm thấy khó khăn thay mụ Umbridge...
“Giáo sư Black.” Mụ Umbridge buộc phải mở miệng. Bà ta cắt ngang không cho Hermione phát biểu, bà ta đặt quyển sổ ghi chép lên bàn, hai nắm tay, trang trọng đặt ở trước ngực.
“Nhân viên giám sát.” Chú Sirius khách khí hỏi, “Bà có vấn đề gì sao?”
“Ta muốn biết, giáo sư Black, anh có nhầm chương trình học không?” Lời nói của Umbridge tràn ngập sự ám chỉ, “Ta cho rằng hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học các bùa chú căn bản chứ.”
“A... Đây là lần đầu tiên bà đến, không biết phong cách giảng dạy của tôi, thưa bà.” Sirius, “Tôi giảng bài chưa bao giờ theo tuần tự.”
“Như vậy đây là làm đứt quãng chương trình học, không thành hệ thống, có phải không? Theo tôi biết, giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám thường xuyên thay đổi, trong đó có rất nhiều người không giảng dạy theo chương trình học được Bộ phép thuật phê chuẩn.” Mụ Umbridge ngọt ngào nói.
“Cám ơn lời phê bình của bà.” Chú Sirius lạnh lùng nói, “Nhưng ta cho rằng chưa đạt tới trình độ O.W.Ls, thì cần thi mới biết được.”
“Xin lỗi, giáo sư Black, ta hoàn toàn không có ý phê bình,” khuôn mặt phốp pháp của mụ Umbridge nở nụ cười hòa ái dễ gần, lộ ra một loạt chiếc răng nhỏ, “Nhưng mà anh nên dựa theo giáo án đã được Bộ phép thuật phên chuẩn hồi hè để giảng dạy.”
“Giáo sư có quyền thay đổi chương trình học, hiện tại tôi là giáo sư dạy môn học này.” Chú Sirius tức giận nói, “Hiện tại tôi muốn lớp học yên tĩnh để học bài. Được rồi,” chú ấy không hề để ý đến mụ Umbridge, “Trò Granger, mời trò tiếp tục nói.”
Mụ Umbridge vẫn tiếp tục mỉm cười, sắc mặt chuyển xanh rồi chuyển hồng. Theo ánh sáng, tôi thấy bà ta giận quá nắm chặt quyển sổ. Chuông tan học vừa vang lên, bà ta lập tức rời đi.
Tôi vừa cùng bạn học nói chuyện vừa sắp xếp sách vở, tất cả sắp xếp xong, lúc chuẩn bị rời đi với Draco: “... Trò Hopper, trò ở lại.”
Tôi do dự, rồi gật đầu với Draco, sau đó ở lại phòng học.
Học sinh cuối cùng rời khỏi lớp, chú Sirius lập tức bước đến trước mặt tôi.
“Sylvia, lời đề nghị hồi hè mà chú nói con nghĩ sao?” Chú ấy kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt tôi.
“Sao ạ?” Tôi ngạc nhiên.
“Học cùng với chú.” Chú Sirius nói.
Tôi nghĩ lại, “Ý chú là học tiếng Pháp cùng tiếng Đức?”
“Đúng thế.”
“Chỉ sợ không được.” Tôi rất thích học ngôn ngữ mới, nhưng tôi không nghĩ học cùng với chú Sirius... Ít nhất không phải là bây giờ. Năm thứ năm có cuộc thi O.W.Ls, tôi là huynh trưởng mới, lại có hoạt động ở Hội, hơn nữa, “Buổi sáng nay giáo sư Snape vừa mới nói với cháu là chương trình học phụ đạo sẽ tiếp tục.”
“A, Snape.” Chú Sirius khinh bỉ phất tay, “Chú cũng có thể dạy cháu Bế quan bí thuật, ta còn có thể dạy những cái khác nữa. Cháu muốn học gì nữa? Phòng ngự Phép thuật hắc ám? Hay một số bùa chú thú vị?”
Chú ấy quan sát sắc mặt tôi nói, “Animagi?”
Không thể phủ nhận việc tôi động tâm với nó. Tất cả đều biết ở Hogwarts có hai người là Phù thủy hóa thú mà chú Sirius là một trong số đó.
“Chú biết là một số người cũng không hiểu rõ về biến hình, hồi nghỉ hè cháu có nghiên cứu qua nó...” Tôi do dự nói, “Cháu nghĩ cháu là người trời sinh không am hiểu nó.”
“Không, chú biết là thành tích của cháu ở lớp biến hình không tệ, chỉ là cháu không hiểu cái cốt lõi của nó. Cháu cũng biết là hồi học sinh chú đã học Animagi, đương nhiên là cháu cũng có thể làm được, Sylvia. Năm đó đến cả Peter Prettingrew...” Trên mặt chú Sirius hiện lên nỗi hận, “Hắn mới là người không hiểu điều này. Nhưng dưới sự giúp đỡ của chúng ta, chỉ trong một năm hắn đã học được.”
“Cháu rất bận...” Tôi nói.
“Chú lúc nào cũng có thời gian,” Chú Sirius cười sảng khoái nói, “Cháu có thể tìm chú lúc cháu rảnh rỗi.”
Tôi trầm mặc rồi buồn bã khi thấy tôi không thể từ chối chú ấy.
“Được rồi ạ.” Cuối cùng tôi nói.
“Vậy... Tạm thời chúng ta học vào Chủ nhật nhé, được không? Chú biết là bài tập về nhà vào cuối tuần... cháu có thể hoàn thành chúng nhanh hơn.”
Tôi gật đầu.
Bài tập năm thứ năm nhiều hơn trước nhiều lắm, nhưng may mắn là tôi sẽ thích ứng nhanh chóng với cuộc sống này.
Năm nay có nhiều thay đổi, không chỉ ở số lượng bài tập về nhà mà còn để cho người khác cảm thấy sự hiện diện đầy khó chịu của mụ Umbridge. Nếu nói ngày đầu tiên chúng tôi còn cảm thấy e ngại mụ Umbridge thì sau vài ngày, tôi có thể nói như thế này: kiểu nói chuyện trong cổ họng, với dáng vẻ kệch cỡm bà ta nhanh chóng làm cho học sinh cảm thấy chán ghét. Bà ta am hiểu khoa tay múa chân, luôn luôn bất đồng ý kiến với phương pháp dạy học của các giáo sư.
Mà các giáo sư cũng không ưa bà ta, nhưng không phải giáo sư nào cũng có thể đối xử không khách khí với bà ta như chú Sirius. Chú Sirius không sợ hãi, chú ấy không cần công việc dạy học để sống. Thực tế, nếu không phải Harry còn học tại đây mà chú ấy lại muốn ở cạnh cậu ấy, tôi hoài nghi là với tính cách của chú ấy, chú ấy sẽ đồng ý ở đây lâu dài- cho dù chú ấy tuyên bố Hogwarts giống như là nhà của mình vậy.
Cho dù nhiều học sinh và giáo sư không hài lòng thì cũng có một số người lấy thái độ đứng trên cao nhìn xuống để xác định hướng đi của họ, không ai cảm thấy vui vẻ cả.
Huống hồ mụ Umbridge tiến hành việc soi mói sau đó đưa ra biện pháp giải quyết thì có vẻ còn buồn tẻ chán ngắt hơn cả giờ học của giáo sư Binn.
Tôi đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của nữ huynh trưởng – trước giờ giới nghiêm một tiếng, tôi với Draco tiến hành tuần tra quanh khu vực nhà Slytherin, đuổi lũ rắn nhỏ về hang rắn giống như là đi lùa lợn về vậy, ngẫu nhiên còn bị yêu cầu tìm kiếm những học sinh năm dưới không biết làm sao bị bao vây trong mật đạo ở Hogwarts.
Lớp năm thứ tư còn có một đứa nhỏ bị rủi ro thể chất, theo cách nói của Draco là “Còn ngu ngốc hơn Longbottom nhà Gryffindor.”
Draco nói hơi quá, đứa nhóc kia thành tích khá ổn, nhìn cũng thông minh, chính là không hiểu vì sao con bé đó có thể lọt vào các cạm bẫy vô cùng kỳ quái, tôi ở Hogwarts sinh hoạt bốn năm cũng chưa hề nghe thấy bao giờ.
Tôi kinh ngạc vì sao hồi trước mình chưa từng chú ý đến cô bé ấy, đồng thời vô cùng khâm phục hai huynh trưởng Coffey và Strong có thể làm được hai năm liền.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải giúp cô bé đó thoát khỏi những rắc rối tự tạo ra đó, tôi cảm thấy vô cùng khốn khổ.
Trông nom bọn nhóc phiền toái này làm tôi bị lao lực quá độ, tôi nghĩ mình đã có cảm giác của một người mẹ, giống bà Weasley, mẹ của một gia đình khổng lồ.
Buổi tối ngày thứ năm giống như thường lệ là buổi sinh hoạt của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám, bởi vì nhiệm vụ của tôi cùng với Draco – ít nhất phải có một người canh giữ ở bên ngoài – chúng tôi không thể tham gia sinh hoạt cùng một lúc.
Đợi cho tôi hoàn thành công việc và trở về phòng ngủ, tôi thấy Draco đã đứng trong phòng tôi rồi.
Cậu ấy hình như mới tắm xong, mặc áo ngủ lụa màu bạc, trên cổ còn vắt một cái khăn tắm màu hồng nhạt, trên mái tóc màu bạc còn nhỏ nước.
Tôi cởi áo choàng ra rồi treo lên móc, mũi hít hít, tôi ngửi thấy mùi sữa tắm Blaise cho tôi.
“Cậu...” Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy, “Cậu tắm ở phòng tắm của mình?”
“Đúng thế.” Draco dựa trên ghế mềm, không thèm quan tâm mà phất phất tay, “...cũng không phải là lần đầu tiên sử dụng phòng tắm của cậu.”
“Vì sao không dùng phòng tắm của cậu?” Tôi hỏi.
Mặt Draco dài ra.
“Cậu biết hội viên mới gia nhập Hội năm nay chứ?”
Martina đã nói với tôi.
Tôi cau mày, cố gắng nhớ lại.
“Astoria Greengrass?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.