[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 137: Học tập (sửa đổi sai lầm)




7.3.1995
“Súc sinh! Đồ đê tiện! Nghiệt chủng dơ bẩn! Tạp chủng, quái thai, kẻ quái dị, mày cút khỏi nhà tao! Chúng mày làm sao dám làm bẩn căn nhà của ta mà tổ tiên...”
Lupin đi từ trên lầu xuống, kéo mành che lại, ngăn lại phu nhân Black đang mắc bệnh tâm thần thét chói tai.
Anh nhìn lại người bạn thân đang ngồi trong đại sảnh – như bình thường thì Sirius Black mới là người không kiên nhẫn khi phu nhân mắng chửi.
Đèn tường mờ mờ chiếu lên một bên mặt tuấn tú của Sirius. Anh đang cau mày, hai tay chống lên bàn, nhìn tờ báo để trước mặt mà tâm sự nặng nề, giống như là không có tâm tư để ý tới mẹ mình gào thét.
Lupin mang theo chút thản nhiên đi tới.
“Đang xem... báo?” Anh đi từ phía sau lên, chú ý tới thông báo mà người bạn mình đang chăm chú nhìn.
Trên ảnh chụp là một người phụ nữ búi tóc, mặc một trường bào thắt lưng đen, đội trên đầu là chiếc mũ lông chim, nụ cười rụt rè lại đoan trang giống như bất kỳ cô gái quý tộc nào được gia tộc giáo dục. Bên cạnh là một cô bé có mái tóc đen xoăn mặc áo choàng dài đeo huy chương nhà Slytherin, ánh mắt có chút lo lắng, quay đầu nhìn mẹ mình.
“Sylvia Hopper?” Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nhận ra học trò của mình. Anh nhìn lên dòng chữ phía trên, “Con gái của tiểu thư Sadie? Sirius... Tôi nhớ là anh đã nói, mẹ của con bé là một Muggle.”
“Tôi đã nghĩ thế.” Sirius không yên lòng trả lời, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
=== =====
“Thay con gái bỏ đi những chướng ngại trong tình yêu?” Snape để tờ báo lên bàn, cười nhạt nói, “Anh nghĩ đến tình hình hiện tại thì em sẽ mong gia tộc Sadie sẽ ít người chú ý hơn chứ... Đúng là một người mẹ tuyệt vời.”
“A.” Blaise kêu lên, ngồi một bên của cái bàn dài, tránh đi ánh mắt hờn giận của người yêu, “Anh biết là không phải như thế mà.”
Snape im lặng nhìn cô.
“Cho dù là công bố thân phận của Sylvia, em cho là cũng không có nhiều tác dụng với tình yêu của nó...” Blaise cười, “Đúng vậy, thật sự em đã nói với con bé là thân phận không phải là vấn đề, nhưng sự thật là, với gia tộc Malfoy... Đây không phải là cuộc hôn nhân làm người ta vừa lòng.”
Nếu gia tộc Malfoy giống như trong lời đồn là chỉ có lợi ích.
“Là con bé nhắc em... Bọn họ đều cho rằng nó có xuất thân từ Muggle, đúng không? Trong nhóm thuần huyết Slytherin, anh biết là con bé vô cùng đặc biệt.” Blaise tiếp tục nói, “Như vậy em nói cho bọn họ biết rằng con bé là không phải thế.”
“Em cho rằng anh không thể chăm sóc con bé?” Snape nói.
“Em tin là anh sẽ chăm sóc con bé rất tốt.” Blaise dịu dàng nói, “Nhưng anh biết đấy, vị đại nhân kia vẫn có những chủ ý không nhỏ đến Hogwarts, hắn từng có ý định sống ở đấy. Trước khi hắn biến mất, nhóm Slytherin cấp cao đều ủng hộ hắn... Đừng kinh ngạc thế, anh biết là điều này cũng không phải là bí mật mà.”
Dừng chút, cô lại nói, “Em sẽ không thể tha thứ cho việc xuất thân của con bé sẽ làm nó gặp nguy hiểm.”
Snape biết cô nói đúng, thời điểm anh còn là học sinh, anh từng tham gia nhiều bữa tiệc cho những Tử thần Thực tử dự bị.
“Anh không đồng ý để con bé kết giao với Draco.” Im lặng một lúc, Snape nói.
“Thằng bé là con đỡ đầu của anh.” Blaise nhíu mày nói.
“Lucius vẫn là bạn tốt của anh,” Snape không kiên nhẫn nói, “Nhưng em biết là điều này cũng không là gì.”
Blaise hiểu được ý của anh.
“Trong tình yêu của những đứa nhỏ, hiển nhiên là người lớn phản đối sẽ không có tác dụng gì” Blaise nheo mắt lại nhìn ra cửa sổ, xa xa là rừng cây nhỏ xanh tốt, “Ai mà biết được chứ, có lẽ trong tương lai sẽ có sự thay đổi?”
======
Chiết tâm trí thuật là phương pháp lấy ra xem, sửa chữa hoặc thay đổi trí nhớ của một người nào đó. Trên thực tế, sau khi tôi biết đến loại nguyền rủa này, tôi xem rất nhiều sách có ghi lại nó - xét thấy trạng thái bất thường trong trí nhớ của tôi, tôi buộc phải hiểu rõ bùa chú đó.
Đối với một người chưa được tập luyện, thì không phải là không thể kháng cự lại Chiết tâm trí thuật, nhưng điều này là rất khó. Người phóng bùa chú, sau đó tiến vào đầu óc người khác, tùy theo mà xem xét được trí nhớ có tình cảm mãnh liệt của người đó... Cám ơn trời đất, chỉ là thuận theo mà có thể xem được, mà không phải tự tiện xem được bất cứ trí nhớ nào giống như xem sách.
Cho nên nếu mọi người muốn biết đối phương giấu giếm bí mật gì, thường là hỏi thẳng. Cho dù người đó có thể tự nhiên bình tĩnh nói dối, nhưng trong tiềm thức và đầu óc lại hiện ra trí nhớ về nó.
Biết điều này làm tôi có chút yên tâm; cuộc sống kiếp trước của tôi có thể coi là mệt mỏi, lương thiện, bình thường, cũng không có tình cảm mãnh liệt gì đó, bất kỳ người nào cũng không hỏi tôi có kiếp trước hay không.
Theo quan điểm của Muggle, trí nhớ chính là tin tức được tiến hành mã hóa rồi chỉnh sửa được chứa đựng trong tế bào thần kinh của con người, thời điểm nhắc lại sẽ có liên quan đến quá trình lưu lại tin tức. Tôi cũng có thể đoán ra được một chút rằng:
Tin tức mà cơ thể mới có được thì sẽ được lưu trữ tại cơ thể mới, vậy cơ thể mới không trải qua kiếp trước vì sao trí nhớ còn có thể tồn tại?
Trí nhớ kiếp trước của tôi có thể là thuộc loại trí nhớ của linh hồn càng thêm cao thâm khó lý giải chăng?
Đầu óc tôi có thể nhớ lại ký ức của kiếp trước, vậy nó có thể lấy ra ký ức của kiếp trước mà trí óc của cơ thể này không lưu trữ sao? Giả sử là có thể, vậy ký ức này có thể bị đọc không?
Trí nhớ của tôi theo luận chứng của Muggle và Phù thủy thì coi như an toàn, nhưng tôi cũng không thể chủ quan - luận chứng mà không có thực thế thì chỉ có thể là luận chứng mà thôi.
Tôi rất cần một người có thể giúp đỡ tôi biến luận chứng này thành sự thật.
Nghỉ hè, Hermione cũng không có đi nghỉ tại Hungary, không nói đến việc kẻ đó sống lại làm cho người khác rúng động, chỉ bằng trạng thái tinh thần của Harry cũng đủ làm cho cô ấy hết hứng thú đi du lịch. Cô ấy gào thét trong điện thoại giống như một con sư tử cái phẫn nộ về việc gia đình Dursley vô lễ cùng với cụ Dumbledore vô tình - bọn họ đã cách ly một người vô cùng cần bạn tốt an ủi ra khỏi bạn của anh ta và cả thế giới phù thủy nữa.
Người bạn tôi dễ dàng có thể gặp nhất trong kỳ nghỉ hè, tôi ban đầu rất mong muốn Hermione thi triển phép Chiết tâm trí thuật, nhưng tôi lại vô cùng tiếc nuối mà buông tha điều đó. Hermione rất thông minh, nhưng phép thuật Chiết tâm trí thuật không phải là phép có thể học trong một hai ngày, hơn nữa con sư tử cái nhỏ tràn đầy sự chính nghĩa, chỉ sợ cô ấy không muốn thi triển phép thuật xấu xa này với bất cứ ai kể cả người đó có đồng ý.
Cuối cùng tôi cũng lo lắng cho Draco, là con trong gia đình phù thủy Hắc ám, từ nhỏ cậu ấy đã nắm giữ phép thuật này. Tôi vô cùng hi vọng cậu ấy có thể hiện ra ở Hẻm Xéo hay bất kỳ chỗ nào tôi nhìn.
Nhưng lập tức tôi ý thức được Gadda còn chưa trở lại.
Điều này thật lạ. quận Wiltshire cách đây không xa, cho dù Gadda có cơ thể nhỏ, một ngày một đêm cũng đủ để nó đi tới đi lui rồi.
Tôi có chút bất an, với việc Blaise kiên trì muốn đăng thông báo trên báo Nhật báo tiên tri tôi vẫn lo lắng. Đồng thời tôi cũng suy đoán…
… Có thể là cơ thể Gadda quá béo cho nên đến cả một bức thư nhẹ hều mà cũng không thể đưa đến nơi?
Cuối cùng tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời trước khi giáo sư Snape đến.
Vài ngày sau, giáo sư Snape trực tiếp sử dụng phép độn thổ để xuất hiện trước cửa biệt thự Sadie. Ông ấy vô cùng khí thế đi qua cánh cổng tự động mở ra, cởi áo choàng, Dolly lập tức xuất hiện ở bên cạnh cung kính nhận lấy - xem thái độ của nó, hiển nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên giáo sư Snape đến, hơn nữa có lẽ nó biết đó là một chủ nhân khác.
Ông cùng Blaise tiến vào thư phòng, hình như có chuyện cần bàn bạc. Một lát sau Blaise đi ra, cô xoa đầu tôi cười nói: “Vào đi, chú Severus đợi ở bên trong.”
“Mẹ không đi cùng con vào đấy sao?” Tôi sợ hãi cầm tay cô nói.
“Mẹ nghĩ rằng ở đây càng ít người thì hiệu quả học tập tốt hơn.” Blaise kiên trì nói.
Tôi tuyệt vọng nhìn bóng lưng của Blaise, đẩy cửa thư phòng, nhìn vị giáo sư gầy yếu ngồi phía sau bàn học, tôi lấy lại bình tĩnh.
Được rồi, xét thấy mối quan hệ đặc biệt giữa Blaise và giáo sư độc dược, có lẽ từ giờ tôi phải cố gắng thích ứng thôi, cho dù có bản năng của một Slytherin là vô cùng kính sợ vị chủ nhiệm nhà mình.
“Ta giả sử rằng khi Blaise báo với trò là ta đã đến, thì trò cũng có hiểu biết nhất định đối với Chiết tâm trí thuật.” Giáo sư Snape tràn đầy uy hiếp nói.
“Đúng thế, thưa Giáo sư.” Tôi không để ý đến đầu của mình càng lúc càng cúi xuống, chết tiệt, tôi hận sự uy nghiêm của người đàn ông trước mặt mà không thể ngẩng đầu để tổng hợp lại điểm quan trọng.
Khóe miệng giáo sư Snape vừa lòng nhếch lên.
“Tốt lắm. Trò cất đũa phép của mình đi,” ông nói,” Tiếp theo trò không được phép sử dụng đũa phép.”
Sau khi tôi cất đũa phép đi, giáo sư Snape rút đũa phép ra, vung đũa phép, một chiếc ghế dựa mềm mại rộng rãi bay đến phía sau tôi, nhưng ông cũng không cho tôi ngồi xuống.
“Ta sẽ tiến vào trí óc trò,” ông nhẹ giọng nói, “Ta cần xem khả năng chống cự lại Chiết tâm trí thuật của trò… Trò cần tăng ý chí bài trừ ta ra khỏi trí óc của trò. Chuẩn bị… Chiết tâm trí thuật!”
Năm hai tuổi khi tôi cố gắng chống đỡ đôi chân ngắn củn mềm nhũn, dùng tiếng Anh lắp bắp để cam đoan với Blaise là tôi có thể tự chăm sóc mình… Hồi năm tuổi, một ngày nào đó vào buổi tối, Blaise ôm tôi đứng trong cửa hàng sách cùng với cửa hàng băng đĩa, mắt nhìn chăm chăm xuyên qua quán Cái Vạc Lủng… Năm chín tuổi chỉ ở trong thư viện… Mười một tuổi nghe được Blaise nói “Đừng làm tôi bị thương, tôi còn có đứa con gái nhỏ” đau đớn cùng tức giận… cái mũ phân nhà nói “Slytherin”… nhìn hình ảnh đau đớn khi thấy quả cầu tuyết nhỏ bị Draco đánh vỡ... cánh tay cứng rắn mạnh mẽ của giáo sư Snape làm cho người ta có thể yên tâm dựa vào…
Sau đó thư phòng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Tôi mơ màng lắc lắc đầu, phát hiện mình đã ngã ngồi lên chiếc ghế phía sau. Giáo sư Snape nghiêm mặt nhìn tôi.
“Được lắm, trong đầu không có tí phòng vệ nào!” Ông ấy tức giận nói, “Trò không có một chút ý chí chống cự nào, ta rất kinh ngạc.”
“Em không biết làm như thế nào.” Tôi nói.
Tôi yên tâm là trí nhớ kiếp trước sẽ không xuất hiện, mà cuộc sống của tôi từ lúc sinh đến giờ đều bằng phẳng, không nghĩ có điều gì mà người khác không thể xem. Tôi đoán đây là nguyên nhân mà tôi không có ý thức chống cự.
Giáo sư Snape dữ tợn trừng mắt nhìn tôi.
“Bỏ hết mọi suy nghĩ,” ông nói, “Thả lỏng cảm xúc. Bỏ qua mọi tình cảm. Để cho đầu óc trống rỗng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.