Rõ ràng là sau hai
tháng nghỉ hè, chúng tôi đều không thích ứng được với cuộc sống ở trường học. Thời điểm sắp đến giờ vào lớp ai cũng vội vàng, đứng trên lầu có
thấy các học sinh chạy vội khi sắp bị trễ.
Tôi may mắn đến nhà ấm số ba trước khi giáo sư Sprout tuyên bố vào học, tôi thở hồng hộc ngồi xuống cạnh Blaise.
Blaise tựa tiếu phi tiếu nhướn mày.
Tiết thảo dược học chúng tôi học là củ u, lũ cây trồng chẳng giống cây gì cả mà giống một con ốc sên khổng lồ, đen thui, dày cui, chui thẳng ra từ
đất.
“Thật ghê quá.” Tôi nhìn vào trong đất thấy mấy thứ này,
chúng hơi mấp máy, trên người có nhiều điểm sáng lấp lánh. Chỉ nhìn mà
da đầu tôi đã run lên rồi.
Giáo sư Sprout nhiệt tình vui vẻ nói với học trò: “Vắt chúng nó, các em phải thu
thập mủ của nó.”
“Mình hi vọng giáo sư nói đùa.” Tôi tuyệt vọng nói.
“Đương nhiên là không đùa rồi, trò Hopper.” Giáo sư Sprout nói, “Đeo cái bao
tay da rồng lên, đựng mủ vào chai nhé.” Cô đưa cho chúng tôi một đống
chai, “Mủ cây u là loại thảo dược tốt nhất để chũa trị những khó chịu
của mụn trứng cá, chúng có giá trị lớn, không được lãng phí.”
Draco ở phía đối diện tôi cười nhạo nhỏ giọng nói với tôi: “Có lẽ cậu cũng cần một chút, Sylvia.”
“A!” Tôi lại chán nản che hai má, ở đó sau một đêm đã xuất hiện một cái mụn hồng hồng, “Tớ chỉ có một cái!”
“Một cái!” Cậu ấy cười nhạo nói, “Mình nghĩ là không có cô gái nào tha thứ
cho thứ đó xuất hiện trên mặt mình, cho dù là một cái.”
“Bạn
Draco, đây là dấu hiệu của sự trưởng thành.” Tôi híp mắt đánh giá khuôn
mặt trắng nõn đến cả một nốt tàn nhan đều không có, không khách khí trả
lại, “Nên biết rằng… haha, có một số người cho dù muốn có cũng không có
đâu.”
Draco bị chọc tức, nhưng giáo sư Sprout đã cắt ngang sự tức giận của cậu ấy: “Trò Malfoy, vì sự không tập trung nên tôi trừ hai
điểm nhà Slytherin!”
Tôi không cười nổi, thật đau lòng khi bị trừ điểm.
Cuối cùng tiết thảo dược học đầu tiên đã xong, sau khi tan học tôi mới biết
mình trong lúc không để ý vậy mà cũng nặn được vài bình dịch.
Chúng tôi đi khỏi nhà ấm số ba, chậm rãi đi theo mặt cỏ sườn núi, đi đến căn nhà nhỏ trước Rừng cấm.
Nhà Gryffindor đã đến, họ đang vây quanh vài cái thùng, trên mặt là biểu cảm ghét bỏ.
Lão Hagrid kích động nói với bọn họ: “Vừa mới ấp ra! Quái tôm đuôi nổ! Các trò có thể tự nuôi chúng lớn!”
Tôi cảm thấy muốn khóc, vì sao hôm nay lại phải nằm úp sấp chăm sóc bọn mềm mềm này?
Sau khi tan học, chúng tôi đi trên cỏ, đi theo sân Quidditch trở về tòa lâu đài.
Draco vừa đi vẫy vẫy tay, cái tay bị bọn Quái tôm đuôi nổ làm bị thương.
“Tớ ghét bọn sâu chết tiệt này!” cậu nói.
“Thật ra cậu không thể biết được chúng có phải là sâu hay không.” Tôi nói,
“Nhưng tớ hoàn toàn tuyệt vọng với khả năng thẩm mỹ của Hagrid, cậu nói
xem lão có cảm thấy chúng nó đáng yêu không?”
“Có lẽ khổng lồ lai có cấu tạo của não khác với của con người.” Draco độc ác nói.
Tôi chú ý chỗ rẽ lộ ra một cái gì đen tuyền đang chơi, nhìn kỹ tôi phát hiện đó là một con chó đen, nó đang chăm chú nhìn tôi.
“…À.” Tôi nói, “Xin lỗi, tớ phải đi chỗ này một chút.”
Blaise nhìn theo ánh mắt của tôi thấy nó, ngạc nhiên nói: “Knight? Tớ nghĩ là năm học trước cậu đã vứt bỏ nó.”
“Vứt bỏ? Tớ không bao giờ bỏ thú cưng.” Tôi nói.
… Nếu nó thật sự là thú cưng.
Draco cau mày, dùng ánh mắt màu xám không đồng ý nhìn chăm chú tôi nói: “Tớ
nghĩ là cậu tiếp tục dây dưa với nó cũng không phải là sáng suốt.”
“Tớ cũng biết điều đó là không sáng suốt,” Tôi thành thật nói, “Nhưng có
lẽ… à… nó muốn nói gì… tớ muốn nói, nó muốn chơi với tớ. Tớ về ngay
đây.”
Draco có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cậu ấy liếc nhìn Blaise, miễn cưỡng nhịn.
Tôi đến chỗ rẽ, con chó đen liếc nhìn xung quanh, biến thành chú Sirius.
“Chú Sirius,” tôi nhìn quần áo của chú ấy, “Cháu biết là chú mặc quần áo
Muggle rất đẹp… nhưng cháu nghĩ là một giáo sư thì cần mặc quần áo phù
hợp.”
“Merlin ơi!” Chú Sirius khoa trương thở dài, “Cháu nói
giống Snape vậy? Quanh năm chỉ có một màu áo choàng đen tuyền? Có lẽ anh ta chọn áo choàng đen có thể hiểu được, dù sao thời điểm nó bẩn thì
cũng không ai có thể nhìn thấy.”
“Chú Sirius, chú phải biết là
cháu là một Slytherin.” Tôi khó chịu nói, “Thời gian ở chung trước kia
cháu nghĩ là chú hiểu điều này, cháu kính trọng viện trưởng giống như
những Slytherin khác. Cháu không hi vọng nghe thấy những điều đó nữa.”
“À…” Chú Sirius giơ tay lên, dùng một loại giọng điệu chẳng có chủ ngữ nói: “Được rồi, sau này chú sẽ không nói trước mặt cháu.”
Tôi cố nhịn sự khó chịu xuống: “Chú có việc gì ạ?”
“Không, không, chú chỉ muốn tâm sự với cháu.” Chú ấy cười mỉm nói.
“Bây giờ là thời gian ăn trưa, chú ơi.” Tôi tức giận nói.
“À, chú biết, nhưng bình thường cháu cũng ở trong phòng à” Chú Sirius nói,
“Cháu biết là… hiện tại chú không thể vào ký túc xá nữ.”
“Không, cháu không biết.” Tôi nói, “Cháu cũng không biết vì sao chú đến Hogwarts.”
“Bởi vì thân thể Remus không khỏe.” Chú ấy cười mỉm.
“Cái lý do đấy chú đi lừa quỷ đi.” Tôi nói, “Cháu không phải là con nít, chú Sirius, cháu nghĩ là mỗi tháng chỉ có ba ngày làm việc cũng không thể
yêu cầu Hogwarts tăng thêm một chức vị chưa từng có.”
“A… được
rồi, được rồi, chú biết cháu là con nhóc thông minh, hôm nay tìm cháu để nói chuyện phiếm đúng là sai lầm. Trên thực tế bởi vì …” chú Sirius
trầm ngâm nói, “Chú đang lo lắng vì vết sẹo của Harry lại đau.”
“Cái vết sẹo tia chớp ạ?” Một trận khinh bỉ cùng những tình cảm rối rắm khác làm dạ dày tôi cồn cào, “Cháu nghĩ là… vết sẹo đau… cái này cũng không
là gì. Cháu nghĩ là Harry cũng không cần chiều chuộng như vậy.”
“Sylvia.” Chú ấy nói, “Đó là một vết sẹo phép thuật, do Voldemort lưu lại.”
“Cháu không hiểu.” Tôi đông cứng lại.
“Chúng ta có lý do cho rằng qua vết sẹo này, Harry cùng Voldemort tạo ra một
mối liên hệ nào đó.” Chú Sirius nói, “Lần đau trước là năm thứ nhất, khi đó Voldemort cũng ở Hogwarts.”
Tôi kinh ngạc, một lúc sau, tôi nháy nháy mắt.
“Cái gì?”
“A, Merlin điên rồ! Chú không nên nói cho cháu điều này!” Chú Sirius vỗ
trán mình, “Có lẽ cháu nên cho rằng mình chưa bao giờ nghe điều này.”
“Từ từ, chú không thể chỉ nói một nửa rồi thôi!” Tôi vội vàng nói, “Là học
sinh của Hogwarts, cháu nghĩ mình có quyền biết điều này, ít nhất cháu
hiểu những chuyện đang xảy ra quanh mình!”
Chú Sirius nhìn tôi một lúc.
“Được rồi, cháu sẽ không nói ra chứ?”
“Nếu chú cho cháu biết toàn bộ sự thật.” Tôi nói.
“Voldemort… à…” Chú Sirius nói, “Nhập vào người Quirrell.”
“Giáo sư Quirrell?” Tôi kinh ngạc la lên. Trong ấn tượng của mình thì ông ấy
là một người nhát gan, nói lắp bởi vì đụng phải Vampire mà bị dọa, “
Giáo sư đầy mùi tỏi đấy ạ ? “
“ Đúng thế. “ chú Sirius khinh miệt nói, “ Dùng mùi tỏi để che dấu mùi tanh của việc bị nhập thể. “
“ Chú chắc chắn ? “ Tôi hỏi.
“ Chắc chắn. “ Chú Sirius nói.
Tôi im lặng một lúc.
“ A. “ Tôi hắng giọng một cái, “ Cháu vẫn nghĩ là Hogwarts là nơi an toàn nhất. “
“ Không có nơi nào là tuyệt đối an toàn, Sylvia. “
Tôi xem rất nhiều sách nói về cuộc chiến mười năm trước, trong sách luôn
đem Kẻ-không-thể-nói-ra miêu tả là đại ác ma luôn làm những việc độc ác, hắn luôn dẫn theo nhóm Tử Thần Thực Tử tạo ra những vụ khủng bố đẫm
máu, sau đó lại biến mất bởi một lời tiên đoán như đùa mà biến mất.
Tôi nghĩ rằng hắn là một Hitler của thế giới phù thủy, nhưng mặc kệ là
Hitler hay là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, tôi đều cảm thấy những cái
đấy cách tôi quá xa.
Tôi không nghĩ hắn từng ẩn náu gần mình đến thế.
“ Cháu nghĩ là… “ Tôi kiêu ngạo chậm rãi nói, “ Chiến tranh cách cháu quá xa. “
“ Chiến tranh cũng không xa đâu, Sylvia, chúng ta có lý do tin tưởng
Voldemort sẽ trở lại gần đây. “ Chú Sirius nói, “ Chiến tranh ngay tại
trước mắt thôi. “
Nhắc tới đề tài này, chúng tôi cũng không có hứng thú nói đến những vấn đề khác.
Tôi chào tạm biệt chú ấy, thời gian còn lại của ngày hôm nay đều mơ hồ. Tôi luôn luôn phán đoán hướng đi trong tương lai của thế giới phù thủy, cho dù là buổi tập trung của Hội Nghiên cứu Pháp thuật Hắc ám cũng không
ngừng suy nghĩ.
Nếu chiến tranh nổ ra thì phải làm gì đây ?
Cái Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vô cùng hận Muggle, ghét cùng khinh miệt phù thủy xuất thân từ Muggle.
Vị đại nhân như mặt trời đấy có lẽ không để ý đến một Phù thủy nho nhỏ,
nhưng là vạn nhất - cho dù là vạn nhất hắn chú ý tới một phù thủy
Slytherin có xuất thân Muggle thì sao ?
… Nếu chiến tranh nổ ra, tôi lập tức cùng Blaise trốn vào thế giới Muggle, rời đi thật xa.
Tôi thầm hạ quyết tâm, đồng thời cảm thấy vô cùng áy náy.
Có lẽ nhóm phù thủy thuần huyết không tín nhiệm Muggle cũng là có lý do.
Nếu chiến tranh bùng nổ liền trốn về thế giới Muggle, tôi có thể tưởng
tượng được nếu tương lai thật sự bùng nổ chiến tranh sau đó có bao nhiêu người xuất thân từ Muggle cùng có ý tưởng với tôi.
Nhóm phù thủy thuần chủng không thế, họ sinh ra lớn lên ở thế giới này, có cảm tình với thế giới này, nên sẽ không lùi bước.
“ Sylvia ? “ Draco gọi.
“ Xin lỗi, mình lại thất thần. “ Tôi cười xin lỗi, “ Cậu nói gì thế ? “
Draco cau mày đánh giá tôi rồi nói : “ Không có gì, chính là dáng cậu ngẩn người rất là ngu ngốc. “
Tôi cười cười, đánh giá một chút hoạt động của hội, chú ý tới một người đáng ra là không xuất hiện ở đây.
“ Ocil Gourde ? “ Tôi kinh ngạc nói.
“ Hôm nay cậu ta mới gia nhập Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám. “ Draco nhìn cậu ta nói.
Ocil Gourde là người đứng đầu năm thứ ba, là một người vô cùng kiêu ngạo, một đứa nhóc đầy bụng xấu.
“ Ai giới thiệu cho cậu ta vào đây ? “ Tôi cau mày nói, “ Mình cho rằng
việc giữ bí mật cùng với việc làm bộ như mình không liên quan đến Pháp
thuật Hắc ám, điều này cậu ta không làm được. “
“ Pu Lens. “ Draco châm chọc nâng cằm, chỉ chỉ một nam sinh lớp lớn.
Tôi biết anh ta từ năm trước, tôi gia nhập Hội khi đó tôi đã có nghi ngờ anh ta rồi.
“ Được rồi, “ Tôi với tâm sự nặng nề nói, “ Có lẽ chúng ta nên tin tưởng vào khế ước phép thuật. “
“ Không cần lo lắng. “ Draco bảo tôi nhìn về phía Martina Hosea, với khuôn mặt xem kịch vui nói, “ Chờ coi xem. “
Tôi nhìn nhìn Martina, chị đang xem xét một cái phối phương độc dược, biểu tình trên mặt cực bình tĩnh và dịu dàng.