[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 34: Hiểu nhầm chồng chất!




editor: Chu Muội
Phoenix ngồi trên giường, ném quyển nhật ký vào một cái rương đồng, ếm lên một tá ‘Incarcerous’ (trói lại), lại dùng dây thừng buộc chặt, phải dùng ‘Diffundo’ (tách ra) mới có thể mở ra.
Đây là cuốn nhật ký của Tom Riddle, mà Tom Marvolo Riddle là ai?
Chẳng lẽ có người muốn nguyền rủa Riddle? Lại dùng lời nguyền cao cấp như vậy! Người ếm lời nguyền chắc hẳn là một bậc phù thủy vĩ đại! Nếu như Draco học hỏi từ người này, có thể xử lí Potter nhanh gọn rồi. Phoenix vì chính ý nghĩ này mà hí hửng, đúng lúc đó Dominica từ nhà tắm đi ra.
“Cậu cười cái gì vậy?” Dominica cười gian xảo, theo hiểu biết của cô về Phoenix thì cô nàng này chắc chắn có vấn đề.
Phoenix rất tự nhiên duỗi chân ra, tiện thể đá cái rương vào gậm giường. Chuyện rắc rối này càng ít người biết càng đỡ phiền. Chuyện nguyền rủa nguy hiểm như thế cô cũng không muốn Dominica dính vào.
Sau khai giảng không có thêm học sinh nào bị hóa đá, Draco lại trưng ra vẻ mặt ‘đáng tiếc’. Tuy vậy không khí trường học cũng không dịu đi chút nào, Peeves lại làm mọi người lầm tưởng Potter là ‘người đầu xỏ’ khiến ai cũng sợ hãi Potter.
Nghĩ như thế, Phoenix trở lại mặt lạnh thường ngày, lắc đầu:  “Không có gì, có chút chuyện thú vị thôi.”
Dominica nhướn mày ‘đúng vậy không ta?’, Phoenix chỉ có thể dời chủ đề: “Lễ tình nhân sắp đến rồi, cậu và Brian có kế hoạch gì không?”
Dominica lập tức bị phân tán, cô nàng bắt đầu nói ra rả về chuyện tình của mình.
Phoenix một tai nghe ‘Dominica tình sử’ một tay nhanh chóng hoàn thành bài tập Lịch sử pháp thuật của giáo sư Binns.
“Phoenie, cậu để ý đến lễ tình nhân lúc nào vậy?” Dominica chợt nhận ra, cười xấu xa:   “Chẳng lẽ cậu không có tính toán gì sao?”
Phoenix lườm nàng một cái, không chần chờ mà phủ nhận:   “Nếu mình có kế hoạch thì đã sớm bắt đầu hành động. Cậu cho rằng mình có thể có kế hoạch gì?”
Dominica mặc áo ngủ ôm Villa tiểu thư nằm trên giường Phoenix. “Còn tưởng cậu sẽ cầm đũa phép chỉ vào đối phương mà nói: Không theo ta, ta nguyền chết người! cơ”
“Không đúng! Phải là Malfoy mang theo Goyle và Crabbe tiến lên đánh tên đó một trận bầm dập mới đúng!” Dominica đắm chìm trong suy nghĩ, ôm bụng cười khanh khách.
“Cậu nói cứ như mình là đại ca Mafia không bằng!” Phoenix cũng hùa theo.
“Cậu cũng biết cái gì là đại ca Mafia rồi à?!”
Dominica cả kinh, thiếu chút nữa hất tung Villa đi, cô mèo mất hứng chà đạp lên ‘sân bay bằng phẳng’ của Dominica rồi bỏ đi chỗ khác.
Dominica tức giậm chân, Phoenix đã phát dục làm cô ghen tỵ đến chết rồi, mà con mèo cái kia lại chà đạp lên nỗi đau của cô nữa. Lỡ nó không phát triển được nữa thì làm sao a!~~
“Đương nhiên rồi!” Nói đến đề tài này, Phoenix tràn ngập hứng thú:  “Donna cho mình mượn một quyển sách, kể về một đại ca Mafia Italy yêu một vị tiểu thư, mặt khác lại có mối thù không độ trời chung với gia tộc của cô ấy! Đúng là yêu hận tình thù mà!”
“Và sau đó là nam chính Vesta giết cả nhà nữ chính, rồi cưỡng bức nữ chính, đem cô ấy làm đủ loại XXOO, lâu ngày thâm tình, lại bị nữ chính phản bội, suýt chết. Về sau nữ chính hối hận trở về bên nam chính. Hai người lại happy forever after! ” Dominica một mạch kể hết nội dung.
Phoenix: “Cậu nhớ nhiều thật…”
Dominica bổ nhào vào Phoenix:  “Phoenie! Loại văn học này thực không trong sáng! Donna rõ ràng muốn làm hỏng đầu cậu!”
Phoenix nghe vậy không tự chủ mà nhớ lại đoạn ‘nào đó’ miêu tả đoạn ‘thân mật’ của hai nhân vật chính, mặt đỏ lên, cô đẩy Dominica ra:  “Cậu cũng có đọc mà, không ít hơn mình đâu!”
Và đó, Dominica đã hoàn toàn quên cái rương dưới gậm giường có chứa cái gì. 
Dominica cho rằng: Nếu người Phoenix thích cũng thích Phoenix, hắn ta sẽ bị Malfoy bắn ‘Avada Kedavra’ vào người; còn nếu hắn không chấp nhận Phoenix, Malfoy sẽ cho hắn thưởng thức ‘Crucio’ trước, sau đó mới được nếm ‘Avada Kedavra’!
--- ------ ------lê quý đôn---- ------ ------
Hôm sau, Phoenix lân la dò hỏi Draco xem trong trường có ai họ Riddle không?
Draco trong phòng nghỉ cùng Phoenix chơi cờ, quan sát cô cẩn thận:  
“Riddle? Cũng không rõ lắm, có thể là họ thị của gia tộc thuần huyết.”
“Vậy… cậu biết Tom Riddle là ở nhà nào không?”
Tom? Cái tên này làm Draco cảnh giác:  “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Phoenix nghĩ đến thân phận Draco, cảm thấy nếu nói hết cho hắn biết thì sợ tình hình sẽ loại hết cả lên, vì thế cô chột dạ cúi đầu:  “À…chỉ là hỏi chút thôi! Chơi cờ, chơi cờ…”
Phoenix le lưỡi cười xì xòa, động tác nhỏ này bị Draco phát hiện, ai đó không vui mà cày nát đội hình bên Phoenix.
Tom Riddle! Draco chán ghét, vừa nghe đã biết là máu bùn! Phải tra ra bằng được tên máu bùn này ở nhà nào! Người liên quan đến bạn ta phải rành mạch rõ ràng mới được!
Về phòng, Draco hỏi Blaise, hắn cũng chưa từng nghe qua.
“Cậu không muốn phá Potter nữa sao? Đổi đối tượng à?”
Blaise nằm không xa cười hỏi. Hắn nằm nghiêng, duỗi thẳng người, bộ dáng thon dài săn chắc. Nằm ẩn nửa người trong bóng tối giống như con báo đen đầy nguy hiểm.
Draco dùng khăn tắm manh mẽ lau tóc, áo ngủ theo cử động như có như không để lộ ra xương quai xanh và vùng ngực đơn bạc. Mái tóc vàng kim bông lên, có chút rối. Tuy vậy vẫn rất thản nhiên buông lời uy hiếp Blaise.
“Cẩn thận ngày mai mình mượn con mèo của Phoenix về đây, để nó quấn cậu cả tối, khỏi cần ngủ!”
Blaise liền rùng mình, lập tức đầu hàng:   “Đúng thật là chưa từng nghe qua. Nếu muốn để mai mình đi dò hỏi cho!”
Draco gật đầu, Blaise liền chuyển đề tài.
“Nói đến Phoenix, Dominica lúc lải nhải có nói Phoenix tối qua lại ngồi trên giường ngẩn ngơ cười một mình.”
“…Ngẩn ngơ cười một mình?!” Draco hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dáng Phoenix ngây ngô cười…
Blaise cũng lộ vẻ mặt ‘không tài nào tưởng tượng được’, lại bồi thêm:  “Sao đó nhắc đến lễ tình nhân.”
“Rồi hỏi có biết nam sinh nào họ Riddle không!”
Draco tư duy thần thánh khâu chuỗi các sự việc lại. Không hiểu vì sao hắn muốn ngay lập tức quyết đấu thắng thua với người tên Riddle này nhỉ?
“Này Draco, không cần lo lắng. Cho dù Phoenix có bạn trai, cậu ta vẫn sẽ tìm cậu đấu võ mồm mà.”  Blaise thêm dầu vào lửa.   “Cậu ta sẽ không hung hăng với bạn trai như vậy! Phoenix dịu dàng, hừ… quả thực là rất tò mò.”
Draco hiếm khi ‘nghĩ nhiều’: Phoenix mặc đồ hầu gái, dịu dàng hiền thục bày nụ cười thân thiết rót cà phê cho một nam giới không rõ khuôn mặt.!!!
Ai đó tức giận đấm giường một cái!
Tranh giành với Potter cái gì! Hiện tại hắn muốn đi khiêu chiến tên họ Riddle kia cơ!!!
--- ------ -------lê quý đôn---- ------ -----
Vài ngày sau, Phoenix tìm ra cách khác. Giáo sư Binns có ghi chép lại về từng học sinh tốt nghiệp ở Hogwarts và các giáo sự dạy ở học viện.
Tuy Binns giáo sư đã già, không nhớ rõ tên học sinh nhưng dù sao đối vs người đạt điểm tuyệt đối ở môn Lịch sử pháp thuật, giáo sư Binns vẫn nhớ được Phoenix.
Lúc này, học sinh đã ra hết, Phoenix lấy cớ có vấn đề muốn nhờ giáo sư Binns giải đáp.
“Học trò Longbottom, là vấn đề gì vậy?”
“Giáo sư, là thế này,… Em muốn tìm hiểu một chút, xem những thành tựu mà học sinh tốt nghiệp Hogwarts đã đạt được … "
Giáo sư bin sửa sang lại nơ, gật gật đầu:  " Thật là một ý tưởng thú vị, ta còn nghĩ sẽ không có ai muốn tìm hiểu chuyện như này. "
Phoenix thấy chuyên này đã nắm chắc rồi, càng không ngừng cố gắng.   " Chuyện là, em cần danh sách học sinh và giáo sinh đăng ký sách. Nghe nói giáo sư có ghi lại… "
" Danh sách đăng kí sách ư? "
Giáo sư Binns như đang phiêu dạt trong biển hồi ức, măng theo Phoenix đi vào văn phòng. " Đúng vậy, rất nhiều năm trồi qua, cũng chưa có ai nhắc lại tới nó, từng cũng có một đứa nhỏ rất giỏi, hắn cũng tìm ta mượn cái này. "
" dạ…?! " Phoenix không để ý lắm.
Giáo sư Binns đưa cho cô một cuốn da dê đã cũ, phủ không ít bụi.
" Ta còn nhớ rõ tên của hắn, giỏi giống như em, lúc ấy mọi người đều rất thích hắn. "
Phoenix nhận được cuốn da dê, cảm ơn rồi ra ngoài. Lúc ấy Giáo sư Binns lại nói chuyện tiếp.
" Ta còn nhớ rõ tên của hắn, Tom, một cái tên rất bình thường, Tom Riddle. Học trò Riddle cũng rất giỏi, giống như em. "
Phoenix dừng lại, muốn hỏi kĩ hơn về người họ Riddle này nhưng giáo sư Binns nó đi nói lại chỉ co mấy từ ‘hắn rất giỏi’ rồi  ‘học viên ưu tú nhất Hogwarts’ hay ‘nhân vật nổi tiếng trong trường’ …
Còn có thể khiến giáo sư Binns nhớ rõ như vậy, nếu không phải người họ Riddle này đẻ trước cô năm mươi năm thì với độ nổi tiêng này đã đủ đè bẹp chúa cứu thế rồi!
Phoenix vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Người này giỏi như vậy sao lại không tìm thấy trong danh sách học giả phù thủy hay trong Bộ pháp thuật nhỉ?
" Phoenix! "
Draco đã ở chỗ này chờ cô rất lâu. Mấy ngày nay Phoenix rất lạ, cô bí mật thực hiện cái gì đó mà không muốn hắn biết. Loại cảm giác vô lực vô dụng này làm hắn không thoải mái, bọn họn không phải là bạn bè sao? Vì sao  Phoenix vẫn luôn hành động một mình?
Phoenix giật mình, theo bản năng mà đem cuốn da dê nhét vào áo choàng.
Draco có chú ý nhưng làm như không có gì hỏi.
" Cậu còn chưa đi ăn tối sao? "
Cô vung đũa phép lên, phát hiện đã qua giờ dùng bữa tối, hơn nữa lại lo nghĩ về vụ Riddle, dứt khoát lắc đầu.
" Mình còn có việc, không đói bụng. "
Draco bị lời Phoenix làm á khẩu. Hắn cố ý đứng đây chờ cô, kết quả cô nói có việc, không muốn ăn?
" Là người họ Riddle kia sao? " Draco cố gắng nín nhịn.
Chuyện về người họ Riddle không bình thường, cô phòng bị nói dối Malfoy.
“Không phải!”
Đôi khi phủ nhận tuyệt đối lại làm cho người ta nghi ngờ. Draco cũng rất tinh tế, trực giác nói với hắn, Phoenix nói dối.
Trên đường đi, hai người không nói gì thêm. Nếu Phoenix chú ý thì cô sẽ nhận ra Draco không bình thường, nhưng tâm trí của cô lại đặt trọn vẹn vào cuốn nhật ký da dê của Tom Riddle.
Phoenix rất nhanh đã tìm được chút thông tin từ cuốn da dê mượn từ chỗ giáo sư Binns.
Đống thơi cô cũng thấy rất nhiều dọng họ quen thuộc: Malfoy, Parkinson, Goyle, Crabbe, cả Riddle cũng là học viên nhà Slytherin. Hắn không phải thuần huyết, họ hắn không thuộc gia tộc thuần huyết nào cả.
Quá hiểu kì đối với quá khứ, Phoenix không nhịn được mở ra rương đồng, lấy ra quyển nhật ký.
Dominica hiện không có trong phòng, cô lấy bút, chấm mực, viết lên trang đầu tiên.
Xin chào, ngài Riddle.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.