[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đường Vũ Hoa

Chương 18: Năm nhất trước khi quyết chiến




Như thường lệ cùng ăn cơm tối với Đường Vũ Lân có Đường Vũ Hoa, Tạ Giải và Cổ Nguyệt. Cả ba đều phát hiện Đường Vũ Lân thất thần. Ánh mắt nó ngơ ngẩn, bi thương, nhìn là thấy ngay.
- Vũ Lân, ngươi sao vậy?
Đường Vũ Lân lắc đầu.
- Ta không sao. ừ, các ngươi điều tra Lớp Một thế nào rồi?
Cổ Nguyệt và Tạ Giải liếc nhau, hai đứa đều ngưng trọng.
Tạ Giải trầm giọng nói:
- Chúng ta gặp phiền rồi.
Đường Vũ Lân giật mình, nó hiểu Tạ Giải, tên này rất cao ngạo, hắn nói gặp phiền thì chắc chắn đối thủ của ba đứa rất khó đối phó.
Ba người nói chuyện về đánh lên lớp với lớp Một. Đường Vũ Hoa tự động tránh xa. Nó không muốn liên quan tới mấy chuyện này nữa, sẽ sinh ra lưu luyến. Nó muốn đi thì phải cắt đứt liên hệ, nó thấy nó cũng không cần can dự.
Ba người bỗng dưng im lặng, sức ăn của Đường Vũ Hoa cũng bị ảnh hưởng. Mặc dù nó không còn hứng ăn uống như mọi lần, nhưng là không thể nói là ít ăn.
Đột nhiên, trong nhà ăn vang lên giọng nói.
- Các vị lão sư, các học sinh xin chú ý, các vị lão sư, các học sinh xin chú ý. Chúng ta có một thông tin khẩn cấp. Được tin báo từ bên khí tượng, đêm nay sẽ có bão nhiệt đới xuất hiện, bão lần này rất mạnh, dự tính sẽ kéo dài hơn một tuần. Cho nên, một tuần tới, tất cả học viên không được rời khỏi học viện. Tất cả chương trình học tạm dừng, mọi người đều ở trong ký túc xá chờ. Thi đấu lên lớp tạm dừng, sau khi bão chấm dứt mới đấu tiếp.
Bão?
Đông Hải Thành tiếp giáp ven biển, có bão là chuyện bình thường, chỉ không ngờ lại có ngay lúc này.
Đường Vũ Lân chú ý nhất là câu cuối, thi đấu lên lớp tạm dừng. Hắn khựng người, đột nhiên đứng phắt dậy, đi ra ngoài.
- Vũ Lân, ngươi đi đâu? - Tạ Giải vội hỏi.
Đường Vũ Lân không quay đầu lại:
- Ta đi làm ít chuyện, bão sắp tới rồi, ta phải làm chuyện này xong mới được.
Nói xong, Đường Vũ Lân đã chạy ra khỏi nhà ăn. Nhìn bóng lưng nó, Tạ Giải nghi hoặc quay sang Đường Vũ Hoa:
- Ta thấy hai bữa nay hắn là lạ, ngươi có thấy hay không?
Đường Vũ Hoa ăn hết phần ăn của mình, nói:
- Có. Nhưng ta biết huynh ấy sẽ tự xử lý được. Ta đi trước.
Đường Vũ Hoa nói xong bỏ đi một mạch.
Bão lần này ở Đông Hải Thành tới rất đột ngột, khiến cả thành thị đều bị ảnh hưởng, buôn bán đình trệ, trường học đóng cửa, giao thông tê liệt, tòa nhà hành chính nháo nhào. Bão kéo dài suốt một tuần, bật cả gốc đại thụ, phá hoại kiến trúc, nhà cửa.
Giờ, tất cả đều đã đi qua.
Bão qua đi, không khí Đông Hải Thành cực kì tươi mát, mang theo hơi nước nhàn nhạt, ánh mặt trời tỏa xuống ấm áp, có nơi còn thấy cả cầu vồng, bầu trời xanh vạn dặm không mây.
Đường Vũ Hoa thong thả đi ngắm cảnh. Thời gian này nó đã đột phá đến cấp hai mươi hai, nó nghĩ chắc ca ca nó cũng đã mạnh lên rồi. Nó hôm nay trốn học, xem chừng đến giờ đấu, nó liền quay về.
Tạ Giải và Cổ Nguyệt rất lo lắng. Đường Vũ Lân từ khi bão tan đến giờ không xuất hiện, nhất là đã gần tới trận đấu với lớp Một. Tuy nói hai đấu hai và ba đấu ba chẳng khác bao nhiêu, Đường Vũ Lân lại còn là đứa kém nhất trong ba đứa, nhưng mà chúng đã quen thi đấu với nhau, thiếu Đường Vũ Lân, hai đứa đều cảm thấy thiếu cái gì đó.
Giờ học buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Chắc vì suốt một tuần phải chui nhủi trong phòng để tránh bão, nên hôm nay được xổng ra ai cũng thích. Giờ học mới kết thúc, dưới bãi tập đã có rất nhiều học viên, có cả lão sư trong đó, chờ đợi trận đấu cuối cùng trong kì thi đấu lên lớp của năm nhất.
- Có nghe gì chưa? Năm nay thi đấu lên lớp có hắc mã! Lớp Năm đứng chót năm nhất đã liên tục thắng liền ba trận, không chừng sẽ lập nên kì tích.
- Đừng có nằm mơ. Ngươi có biết hay không tân sinh Lớp Một năm nay kinh khủng cỡ nào không? Được vinh dự gọi là lớp tân sinh mạnh nhất trong lịch sử đấy, không phải nói đùa đâu. Trong lớp đó có ba người đều là Đại hồn sư nhị hoàn, Võ Hồn cả ba đều vô cùng cường đại. Còn Lớp Năm năm nhất, ba người dự thi đó đều chỉ là Nhất Hoàn thôi, đây là chênh lệch về chất, hơn nhau hẳn một cái hồn kĩ, hồn lực cũng kém hơn, một tí cơ hội cũng không có đâu. Ta chỉ là muốn xem đám tân sinh Lớp Một năm nay trong kì thi đấu lên lớp có đi tới được bước cuối cùng kia hay không. Nghe nói, lớp nào năm thứ hai cũng đang sợ lắm đó. Hắc hắc.
Các học sinh ồn ào bàn tán với nhau, vừa nói vừa đi vào trong sân thi đấu. Các lão sư cũng không thua kém. Chủ nhiệm Lớp bốn Khổng Hãn Văn thỉnh thoảng lại quét qua đám người như muốn tìm cái gì đó, miệng cười khẩy.
Diệp Anh Dung hỏi chuyện Khổng Hãn Văn. Hai bên nói với nhau cái gì đó. Trong khi đó, Đường Vũ Hoa đã lẻn được vào trong. Vừa lúc, Vũ Trường Không tới. Sau lưng hắn có Cổ Nguyệt và Tạ Giải. Đường Vũ Hoa lén lút trà trộn vào đám học viên trong lớp.
Ngay lúc Vũ Trường Không dẫn học viên Lớp Năm đi tới, thì bên kia sân cũng xảy ra ồn ào. Các học viên đều né sang hai bên chừa đường đi. Người hăng hái đi đầu là một nữ giáo sư chừng hai bảy hai tám tuổi, có tướng mạo khá giống Diệp Anh Dung nhưng đẹp hơn, chân mày có nét cao ngạo mà Diệp Anh Dung không có. Sau lưng cô, là đám học viên lớp một lừng danh. Ba người đi đầu là ba nam học viên, người bên trái là người từng xung đột với ba người Đường Vũ Lân, Vi Tiểu Phong.
Người ở giữa là một thiếu niên thân hình cao lớn, Vi Tiểu Phong kiêu ngạo, nhưng hắn thì rất trầm ổn, vẻ thuần thục hơn hẳn bạn cùng lứa. Người bên phải là một nam sinh rất gầy, nhưng chỉ có da với xương, ánh mắt âm lãnh, cả người trông rất âm u, đám học sinh đằng sau cách hắn một khoảng rất xa, như không ai muốn tới gần hắn.
Hai lớp đứng lại hai bên sân đấu, đợi giờ thi đấu bắt đầu. Diệp Anh Dung bước nhanh tới cạnh nữ giáo sư kia, khẽ chào:
- Tỷ!
Chủ nhiệm Lớp Một năm nhất, chính là tỷ tỷ ruột của Diệp Anh Dung, đã từng bị Vũ Trường Không từ chối, Diệp Anh Ngọc.
Diệp Anh Ngọc khẽ gật đầu với Diệp Anh Dung, mắt vô thức nhìn ngay vào Vũ Trường Không, ánh mắt rất phức tạp.
Vũ Trường Không tựa hồ cảm nhận được có người nhìn mình, theo bản năng nhìn qua bên kia sân, Diệp Anh Ngọc tuy rất hận hắn, nhưng thấy hắn nhìn tới, thì mặt cô đổi ngay tức khắc, cô ưỡn ngực, muốn phô ra những gì đẹp nhất. Thế nhưng khi nhìn thấy nàng ta, ánh mắt Vũ Trường Không không hề dừng lại chút nào, cũng không hiện ra cảm xúc nào đặc biệt, nó lướt qua như nhìn thấy một thứ bình thường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.