[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đường Vũ Hoa

Chương 13: Lão Đường - Sát khí chi cầu




Đường Vũ Lân xông ra, cả đôi Trầm Ngân Chùy đều huy động. Quang Long cười khẩy, dùng hai nắm tay đập vào song chùy.
"Oanh, oanh, oanh!" Đường Vũ Lân mượn lực nhảy lên, lần này là song chùy, sức mạnh gia tăng rất nhiều. Nhưng nó vẫn bị đánh bay ra, miệng mũi đều tràn máu.
Tạ Giải kịp vọt tới đỡ lấy Đường Vũ Lân, cả hai đứa đều bị ngã lăn.
Đây là bị nghiền ép tuyệt đối về sức mạnh.
Quang Long vẫy tay nhìn quanh.
- Nhìn thấy chưa, ai dám cả gan phản kháng, thì đây chính là kết cục. Đám nhóc này dù có là Hồn Sư, nhưng vẫn còn kém lão tử xa lắm. Ai dám phản kháng, Thiết Giáp Long của lão tử sẽ xé nát nó.
- Đau quá, Tạ Giải, Quang Long Chủy của ngươi đâm trúng ta. - Đường Vũ Lân kêu lên đau đớn.
Tạ Giải đỡ nó, nhưng cũng bị đẩy ngã, Quang Long Chủy đâu còn giữ nổi, rạch một đường vào sau lưng nó.
- Xin lỗi, ta không cố ý. - Tạ Giải cũng bị đau vì ngã.
Cổ Nguyệt chạy tới, đang định phóng thủy nguyên tố để giúp Đường Vũ Lân trị ngoại thương, thì cảm nhận được trên người Đường Vũ Lân tỏa ra một khí tức kì lạ.
Đường Vũ Lân đột nhiên nhảy dựng lên, phóng tới chỗ Quang Long. Tạ Giải vội kêu to:
- Vũ Lân, đừng đi.
Cổ Nguyệt không lên tiếng, vì cô bé nhìn thấy những chiếc vảy vàng trên cổ Đường Vũ Lân, mặt cô ngơ ra, đó là cái gì...
Đường Vũ Hoa cũng nhìn thấy lớp Kim Lân đó. Nó kinh ngạc, xong lại kín đáo nở một nụ cười nhạt. Ra chính là thứ đó. Nó đã không nhầm.
Quang Long thấy Đường Vũ Lân lao tới, thì hất mạnh tay, khinh thường nói:
- Thằng nhóc thối, xương cứng nhỉ! Nếu không phải thấy mi còn nhỏ, lão tử bóp chết mi.
Nhưng Quang Long lại khựng người. "Phanh!" một tiếng bị một chùy của Đường Vũ Lân đánh bay, người chung quanh còn nghe được tiếng xương cánh tay của hắn bị gãy.
Hai thủ hạ của Quang Long đỡ lấy hắn, ba người giống hệt Đường Vũ Lân và Tạ Giải, cùng ngã lăn kềnh. Đường Vũ Lân giật mình nhìn tay phải, Kim Lân đã hoàn toàn bao phủ luôn bàn tay.
- Ngươi, sao ngươi lại có sức mạnh đó?
Tạ Giải đã mò tới gần, nhìn thấy Đường Vũ Lân một búa đánh bay Quang Long, cũng nhìn thấy lân phiến màu vàng trên tay nó. Hồi nãy, không chỉ Quang Long sợ hãi, mà chính Tạ Giải cũng thấy sợ hãi. Vảy vàng trên người Đường Vũ Lân hình như có một ma lực đặc thù, chấn nhiếp lòng người.
Đường Vũ Lân cười khổ:
- Ta đâu có biết. Ố, bọn chúng đâu?
Quang Long và hai tên thủ hạ đã biến mất. Những người chung quanh xúm lại, giúp Lý thúc dựng lại bếp, dọn dẹp mọi thứ.
- Đồ khốn, chưa bồi thường đã chạy mất rồi. - Tạ Giải oán hận.
- Tay của ngươi... - Cổ Nguyệt ngần ngừ nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân cười khổ:
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đây đã là lần thứ hai nó xuất hiện. Vảy vàng đó rút sức mạnh và Hồn Lực của ta đi rất nhanh, nhưng cũng mang tới cho ta sức mạnh khủng khiếp trong thời gian ngắn. Ta cũng không biết nó từ đâu ra.
- Chúng ta trở về trước rồi nói tiếp.
Ba người tạm biệt Lý thúc, Tạ Giải lặng lẽ nhét vào áo Lý thúc một ít tiền, rồi chạy theo hai đứa bạn.
- Người kia có trả thù Lý thúc không? - Cổ Nguyệt hỏi.
Tạ Giải nói:
- Hắn tạm thời hẳn là không có khả năng đó, cánh tay bị Vũ Lân đánh gãy rồi. Hơn nữa, dù sao đó cũng là phố quà vặt, dù hắn muốn thu phí bảo kê, cũng không thể làm quá mức. Ta sẽ báo người nhà để mắt tới bên đó, chắc không sao đâu.
Trên đường trở về, Đường Vũ Lân vẫn luôn suy nghĩ, Cổ Nguyệt cũng vậy, Tạ Giải thì là cau mày. Ba người đều có tâm sự riêng. Tiến vào học viện, Cổ Nguyệt tạm biệt hai người, đi về kí túc xá nữ. Đường Vũ Lân và Tạ Giải đi về kí túc xá nam.
Đường Vũ Hoa không mấy chú ý, về tới học viện là tức khắc quay trở về. Nó vào phòng là lập tức khoanh chân ngồi trên giường. Cổ Nguyệt vào sau thấy nó như vậy cũng không làm phiền.
Đường Vũ Hoa nhắm mắt, tập trung tinh thần, trong đầu gọi vang:
- Lão Đường, người đâu rồi?
- Có việc gì?
Đường Vũ Hoa đầu óc choáng váng một cái, liền đã lại tiến vào một cái quang minh không gian. Quang ảnh màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt nó, nhìn nó.
- Lão Đường, người bảo ta tìm ca ca, ta đã tìm ra rồi. Giờ thế nào? Kim Lân đó là gì? Có phải là thứ ngươi đã từng nói qua?
Lão Đường gật đầu.
- Ta đã cảm nhận được khí tức của tiểu tử đó, ngươi tìm đúng rồi. Kim Lân đó là do Kim Long Vương ta từng nói với ngươi, nguyên nhân chia cắt hai ngươi. Nhưng đó là chuyện của tiểu tử đó, ngươi có việc của ngươi.
- Việc của ta? -Đường Vũ Hoa ngẩn người.
Tại không gian quang minh xuất hiện một đốm đen. Lão Đường hướng đó đi tới, Đường Vũ Hoa vội đi theo. Đó là một khối hỗn độn chi khí, không biết là gì nhưng lại tỏa ra một cái vô cùng tà ác khí tức.
- Đây là cái gì?
- Đây là do ngươi tự tạo ra - Lão Đường nhìn khối hỗn độn khí - Sát khí chi cầu.
- Ta tạo ra?
Đường Vũ Hoa ngẩn người. Trước giờ nó chưa từng đánh nhau, chưa từng tức giận, càng chưa từng phải thực chiến, làm sao có thể sinh ra sát khí?
- Tựa hồ không thể, đúng không? Nhưng thứ này chính là của ngươi tạo ra, càng lúc càng nhiều. Ngươi không nhận ra, nhưng mỗi ngày lại có sát khí hình thành trong người ngươi, thứ này càng lúc càng lớn. Sát khí không thể giữ lại trong người, ngươi phải thanh lọc nó. Ngươi phải tập làm quen với sát khí, tập điều khiển sát khí. Nếu không làm được, biến ngươi thành tà hồn sư là còn nhẹ, nặng hơn thì mất ý thức, biến thành hung bạo ác thú chỉ biết giết chóc. Ngươi phải biết, sát khí rất nguy hiểm.
Đường Vũ Hoa rùng mình một cái. Tà hồn sư, cái này kinh tởm chức nghiệp nó không bao giờ muốn có can hệ. Nó càng là không muốn biến thành ác thú thích giết chóc. Nó phải lo trước, xem ra nên nhiều hơn luyện tập thực chiến.
- Chuyện này không cấp bách. So ra ngươi vẫn có nhiều thời gian hơn tiểu tử kia, cứ từ từ mà nghĩ. Giờ ta tiễn ngươi ra ngoài.
Đường Vũ Hoa còn muốn hỏi thêm, nhưng không gian chung quanh đã vặn vẹo, một hồi trời đất quay cuồng, rồi nó tỉnh lại.
Cả người nó đầy mồ hôi, trong người rất khó chịu, nó cảm nhận được nhiệt độ trong người đang từ từ bình thường trở lại. Cổ Nguyệt nhìn thấy Đường Vũ Hoa tỉnh lại thì ngạc nhiên. Nó không phải là đang minh tưởng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.