Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ

Chương 4: Bất xá




Trước kia, gai hoa của nàng rất sắc nhọn, chỉ cần thoáng chạm vào liền chịu máu tươi đầm đìa.
Nhưng hiện tại, gai hoa vừa mềm mại, vừa nhỏ bé yếu ớt, chạm vào chỉ hơi đau, ngay cả da cũng không phá nổi, chỉ để lại chút vết trắng.
Bề ngoài nhìn không có gì khác, nhưng bên trong có lẽ bị thương rất nặng phải không? Vỗ về tấm lưng trần mang vài vết sẹo của nàng, Diệp Lãnh mơ hồ nghĩ. Hắn hẳn là thương tiếc, nhưng lời ra miệng cũng chỉ là: “Thể lực của nàng kém đi!”
“Ừ, già rồi.” Kim Anh Tử nửa nằm nửa ngồi trong ngực Diệp Lãnh, giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt. Cành lá lưu loát thu về trong cơ thể, nhưng vết sẹo khép miệng lại vô cùng chậm chạp.
Đương nhiên rồi. Kim Anh Tử nghĩ. Giao đấu với kẻ tôn thờ bóng tối và cái chết, làm sao không mang theo chút nội thương. Nàng chưa đến mức tự đại nghĩ mình thiên hạ vô địch, có thể đánh bại thiên binh vạn mã.
Nàng cũng chỉ là một vi mệnh vu trên một hòn đảo be bé…lại còn là tiền nhiệm.
“Cũng không phải đến hôm nay mới già. Nàng đã già từ lâu rồi, kiền bà!” Diệp Lãnh vuốt ve thắt lưng nàng, cuối cùng cũng tìm được một nơi không bị thương, làm như vô tình hỏi: “Lần trước ta hình như có để lại một quyển sách ở chỗ này.”
Đó là thư cho ta. Nhưng Kim Anh Tử không mỉa mai hắn. Người này chính là muốn nói: Ngươi có đọc không? Đọc rồi có hiểu không đó?
“Ở trên giá sách.” Nàng đứng lên, ngồi ở cạnh giường. “Tự đi tìm đi…Nếu đói thì trong tủ lạnh có sủi cảo có thể luộc ăn. Ta phải ra ngoài mấy hôm.”
Diệp Lãnh đang lười biếng nằm, nghe vậy chợt nhảy dựng lên như con báo: “Ta vừa đến nàng liền đi? Ta không được hoan nghênh đến thế sao? Là muốn cùng tên tiểu bạch kiểm nào chạy? Ta ăn sống hắn!”
“Ngươi tới đúng lúc ta đang định đi.” Kim Anh Tử khí định thần nhàn giải thích. “Ngươi mới ném vỡ khoá va li của ta ở cửa, quên rồi sao? Còn dám hỏi như thế? Sóc cũng nói sẽ đến thăm chúng ta…”
Nghe thấy cái tên “Sóc”, sắc mặt Diệp Lãnh đại biến, rụt cổ lại. Cái bạch kiểm vu bà kia, dù là yêu ma cũng không đối xử với người nhà như thế. “Cùng loại người đó giao du chẳng có gì hay ho. Nàng sao cứ thích bám dính lấy bà ta…”
“Mười năm, tám năm cũng không gặp được một lần, cái gì mà bám dính.” Kim Anh Tử mặc quần áo, định đi luôn, lại dừng lại. “…Ta luộc bánh sủi cảo cho ngươi, nhớ lấy mà ăn.”
Diệp Lãnh không có đáp lời, chỉ nằm nhìn trần nhà. Hắn phát hiện, hắn rất quen thuộc với từng cử động của Kim Anh Tử. Đun nước, luộc sủi cảo, nhấc nồi. Còn cả tiếng kéo màng bọc thực phẩm, đặt cái bát lên bàn, đi ra ngoài phòng bếp, nhặt hành lí đã bung khoá, đóng lại, mở cửa, rời đi.
Nhưng trong phòng vẫn tràn ngập hơi thở của nàng…trên người hắn cũng vậy.
Không cho Kim Anh Tử tiễn hắn đi, cũng tuyệt đối không tiễn Kim Anh Tử. Hắn không rõ vì sao, chỉ biết hắn không cách nào đối mặt với nàng mà nói tạm biệt.
Tay nghề của hắn hơn Kim Anh Tử nhiều, đủ để đi làm trong một khách sạn năm sao. Nhưng hắn cố chấp muốn Kim Anh Tử nấu cơm cho hắn ăn…dù là sủi cảo đông lạnh cũng được, nhất định phải là tự tay nàng làm.
Hắn thậm chí sợ hãi phải suy nghĩ đến nguyên nhân. Giống như chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng là chuyện rất kinh khủng, sẽ đẩy hắn xuống vực sâu.
Cho nên hắn không cần nghĩ. Hắn thà tốn thời gian mắng nàng, nữ nhân chết tiệt, hỏi cũng không hỏi một tiếng, nói không chừng phụ vương hắn muốn truy cứu thì sao, vậy mà một câu cũng không thèm nhắc tới.
Tuy rằng đây là chuyện không thể xảy ra. Lão cha hắn chỉ trông chờ hắn đột nhiên mở mang đầu óc, hoặc là ăn đủ nhân hồn rồi không ngu ngốc nữa. Chứ không phải như bây giờ, mắc kẹt trong thân xác một phàm nhân không ra được, thậm chí còn quay đầu tu luyện Đạo Gia, thứ môn pháp đối địch với ma tộc.
Nói đơn giản, theo cách nói của con người, chính là hắn bị xoá tên trong gia phả. Tuy hình thức khác nhau, nhưng ý nghĩa thì y hệt.
Kì quái là, hắn lại không khổ sở, phẫn nộ, hay xấu hổ. Những gì hắn từng cảm nhận không xuất hiện nữa…
Chỉ có sốt ruột. Chờ đến khi có thể chạy lấy người, lại thấy vui vẻ.
Vui vẻ cái gì nhỉ? Hắn như vậy có đúng không?
Nằm một mình, chợt thấy lạnh lẽo khó hiểu. Kì thật sau khi hoan ái, bọn họ rất ít khi cùng nhau ngủ. Nhưng Kim Anh Tử luôn ở cách vách, hắn không lạnh.
Đột nhiên hắn vụt đứng dậy, tắm rửa qua loa rồi chạy ra. Quyển Harry Potter quả nhiên nằm trên giá sách, nàng xem có hiểu không…?
Ở trang hắn dùng bút máy đánh dấu, có một vài tờ giấy.
Đây là câu trả lời của Kim Anh Tử?
Hắn không để ý thấy, một tên nam nhân cao lớn ngang ngược như hắn, lúc này ngón tay lại hơi run rẩy.
Đó là vài tờ bút kí viết tay, sao chép vài văn kiện gì đó. Thoạt nhìn, hẳn là lấy từ bản báo cáo của một điều tra viên nào đó đi?
Nhìn đi nhìn lại vài lần, hắn suy đoán, đây là về thời kì Chiến tranh thế giới thứ hai, thời điểm không quân Mĩ đang bắn phá ác liệt, bản ghi chép viết về một vài truyền thuyết.
Có lời khai của một phi công Mĩ bị bắt: một phụ nữ áo trắng dùng váy tiếp được bom hắn ném xuống. Hơn nữa còn rất nhẹ nhàng.
Sau đó là một loạt kì tích, từ bắc vào nam, hết Quan Âm thì là thần tiên, thậm chí ngay cả thánh mẫu cũng xuất hiện, rất nhiều người thề son thề sắt nói, trong trận đánh bom dữ dội như thiên hoả giáng xuống ấy, là thần linh, hoặc dùng váy, hoặc dùng tay không đỡ được bom, mới khiến cho một bi kịch chiến tranh thảm khốc chuyển thành một trận gây rối nho nhỏ, thậm chí không lưu lại ấn tượng quá sâu trong trí nhớ của mọi người.
“Thần kinh!” Diệp Lãnh thì thào.
Bản thân là người Ma tộc, hắn lập tức biết rõ chuyện này không thể có bàn tay thần linh can thiệp. Thiên tai có lẽ còn che che đậy đậy để giảm thiệt hại, nhưng nhân hoạ, binh tai thì tuyệt đối không thể nhúng tay. Ngay cả Ma tộc bọn họ cũng chỉ có thể thao túng lòng người, khơi mào sự khát máu của họ, chứ không thể trực tiếp gây hoạ.
*Nhân hoạ: tội ác do con người gây ra.
*Binh tai: tai hoạ chiến tranh.
Thần linh luôn bo bo giữ mình đương nhiên càng ngoảnh mặt làm ngơ. Bọn họ đã không làm, đám vu luôn phụng dưỡng bọn họ càng không thể nhúng tay vào binh tai do con người tự mình gây ra.
Nhân gian có quy củ của nhân gian, chúng sinh không thể làm trái…Gã Cổn năm xưa không đành lòng nhìn đại hồng thuỷ huỷ diệt nhân gian, bèn trộm báu vật “Tức nhưỡng” đi xây đê chắn lũ. Kết quả? Thiên đế hận hắn làm trái quy củ, phái Chúc Dung giết chết.
Prometheus trộm lửa cho loài người nhận được cái gì tốt? Còn không phải để Zeus giam cầm trên núi, ngày ngày sai chim ưng đến ăn gan.
Thần linh? Hừ hừ. Hắn khinh miệt cười hai tiếng, song nụ cười lại nhanh chóng đông cứng trên mặt.
Trong nháy mắt, hắn hiểu ra. Vì cái gì toàn bộ vu sư trên đảo này đều được gọi là “vi mệnh vu”. Vì cái gì mà những người biết rõ chân tướng sự việc lại một mực kiêng kị, che dấu. Bởi vì chẳng có thần minh gì đi ngăn cản binh tai từ trên trời giáng xuống cả.
Nghe nói vi mệnh vu có tất cả trăm người. Từ ngày khai thiên lập địa đến nay, là lần phản nghịch có quy mô lớn nhất, không thể dung tha.
Bởi vì thứ các nàng đối nghịch lại, là thiên mệnh.
Không biết Diệp Lãnh có thấy được hay không? Ngồi trên xe lửa, cột điện từng cái, từng cái chạy lùi về sau. Kim Anh Tử yên lặng nghĩ.
Một trăm vi mệnh vu, giờ chỉ còn lại bốn…Rất nhanh thôi, sẽ là ba. Vài ngày trước, một vi mệnh vu biết mình không còn lại mấy ngày, đã đến tìm Sóc nhờ giúp đỡ kéo dài sinh mệnh. Cố gắng chờ các nàng, chờ mấy lão tỷ muội cuối cùng này.
Nhưng các nàng…thật đáng xấu hổ, không cưỡi gió, cũng không hiện thân. Mà theo đúng quy tắc, dùng các phương tiện giao thông bình thường, tìm cách đến được thành thị ở cực nam hòn đảo này.
Bởi vì mọi thần lực của vu, đều là đồ đi “mượn”. Phải khẩn cầu, phục tùng, kính cẩn nghe theo quỷ thần, giữ yên dân chúng, mới có thể “mượn” lực. Vu chỉ có tư chất, không có sức mạnh.
Chính vì bất mãn với điều đó, cho nên mới nghĩ ra “Đạo”, là để nắm giữ sức mạnh trong tay mình mà không cần cầu xin. Vu tu theo “Đạo”, tuy vẫn nói là đồ đệ của thần minh, bề ngoài thì hai kiểu người này như nhau, nhưng bản chất vẫn rất khác biệt.
Cho nên, vu vi mệnh so với vu “Đạo”, lại càng không thể tha thứ.
Sáu mươi năm hay bảy mươi năm? Nàng không nhớ rõ. Nhưng nàng vĩnh viễn không quên được quang cảnh ngày đó.
Phi cơ ầm ầm bay lượn trên bầu trời, tiếng xé gió bén nhọn gào thét, như thần chết gieo thiên hoả từ trên không xuống. Một vu sư thảm thiết khóc, tiếng khóc rung chuyển toàn bộ vu sư trên đảo, dù là người nắm giữ thiên phú vẫn còn ngủ yên.
Một đám đồng thanh khóc, cuối cùng làm ra chuyện đại phản nghịch đó.
Hoặc là lừa gạt thần minh, hoặc là xảo thủ sơn lực, hoặc cường đoạt vũ ân. Man thiên quá hải, lấy tay che trời, một thân tang phục dùng váy hoặc dùng hai tay, đón được phần lớn “thiên hoả”.
*Xảo thủ: gian lận, gian trá.
*Man thiên quá hải: giấu trời qua biển, che mắt thiên hạ, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, kế thứ nhất trong 36 kế.
Một đám, hầu hết là không biết chữ, đều chỉ là những nông phụ. Cả đời, chỉ biết kính sợ quỷ thần, trấn an thôn xóm, núi rừng, nay bất chấp trái phải mà vi phạm quy tắc, sử dụng vu lực làm việc cấm.
Quả thật có cứu sống rất nhiều sinh linh. Nhưng lại phạm vào tội lớn.
Binh tai qua đi không được bao lâu, vi mệnh vu chết hơn một nửa. Có người hai tay thối rữa, có người sốt cao không khỏi, dâng hết sinh mệnh và số mạng để đền tội nghiệt. Còn lại hoặc nghèo túng, hoặc đau khổ, hoặc cô đơn cả đời rồi bệnh tật mà chết, so ra cũng không tốt hơn những tỷ muội đã sớm ra đi được bao nhiêu.
Bản thân nàng thì già đi với một tốc độ kinh người, nếu không phải nghĩ đến hai đứa cháu gái sẽ phải thành cô nhi, chắc chắn sẽ không thể chống chọi lâu đến thế. Cường ngạnh dùng hết mọi tâm lực, gắng gượng đến khi chúng nó đều đã lớn lên, thì thân xác đã kiệt quệ đến mức không dậy nổi.
Các nàng thực ra cũng không hối hận. Chỉ yên lặng dùng cả đời để chuộc lại tội lỗi vĩnh viễn không được tha thứ.
Nhưng không ai kêu khổ, cũng không ai xin lòng khoan dung. Các nàng cứ lần lượt bệnh chết, hoặc đột tử, ra đi trong im lặng, chấp nhận hình phạt tàn khốc.
Những người phụ nữ quật cường khiến thế gian phải sợ hãi, chính là hình ảnh “vi mệnh vu” trong mắt người khác. Có người nói, chỉ cần một vi mệnh vu còn sống, phong ba chiến tranh cũng không dám đến hoành hành trên cái đảo nhỏ này.
Cái đó chẳng có gì đảm bảo. Kim Anh Tử tự giễu nghĩ.
Chỉ là nếu thiên hoả lại đến, cho dù có mất mạng, nàng cũng không tiếc tiếp tục cãi thiên mệnh một lần nữa.
Đây chính là đất của ta a.

Một ngôi nhà đơn sơ, trước cửa chất đầy tạp vật linh tinh, bên cánh cửa có một cái xe ba gác cũ nát.
Kim Anh Tử đứng ở mảnh sân nhỏ lộn xộn, nhìn cảnh thê lương trước mắt. Đây là vi mệnh vu đầu tiên đứng ra cản thiên mệnh, và hôm nay cũng đã đến hồi kết của nàng.
Nếu nàng muốn, kì thật có thể thông báo cho Kim Anh Tử, thông báo cho các tỷ muội khác. Nếu nàng muốn, nàng thậm chí có thể làm thần, giả quỷ; tất cả thần linh chỉ biết lừa đời lấy tiếng trên thế gian này đều không có ai bằng nàng.
Cho dù là vi mệnh, nhưng quỷ thần mà nàng thờ phụng, tuy không có che chở, nhưng cũng không ruồng bỏ. Dù nói thế nào, trong mắt quỷ thần, các nàng là tội nhân cao quý, là tù phạm vô tội nhất.
Nhưng nàng không làm thế. Hoặc là nói, tất cả vi mệnh vu đều không.
Trung thực đối mặt với vận mệnh, cho dù là tan xương nát thịt. Vốn không phải là đại công đức gì, làm sao có thể chịu thêm ân huệ. Các nàng sau biến cố đó đều ít liên lạc lại, thậm chí có chút lảng tránh nhau. Nên chịu thì phải chịu, tuyệt đối không cần cầu xin. Dù đa số đều thất học, các nàng vẫn biết cái gì gọi là tự trọng, cái gì gọi là lương tri.
Đã là vu thì càng phải biết.
Kim Anh Tử đứng thẳng lưng, ép nước mắt nén xuống đáy lòng, bước vào căn phòng âm u.
Mùi thuốc nồng nặc khắp nơi, những người khác còn chưa tới, Sóc vẻ mặt bình thản, đang giúp đỡ một bà lão lau mồ hôi trên trán.
Đã lâu không gặp, Sóc vẫn không thay đổi, vẫn già như vậy. Nét mặt thản nhiên. Đôi mắt to hơn người bình thường một chút, đồng tử luôn có ánh nhìn trong trẻo, như muốn nhìn thấu nhân gian. Nhưng ở cùng với nàng, luôn luôn có cảm giác bình an dị thường.
Kim Anh Tử nhìn nàng gật đầu, đi lại đó, nhìn thấy lão tỷ muội đang hấp hối.
Đó là vu sư đã cất tiếng khóc đầu tiên đánh thức hòn đảo. Khi đó tiếng khóc của nàng xuyên thấu vào lòng mọi người, hai tay nàng giơ cao nhìn thiên hoả vô tận trên không trung. Lúc ấy, nàng cũng mới mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt, năm tháng vùn vụt đi qua, bây giờ nàng đã một đầu tóc trắng, nếp nhăn hằn sâu, trên mặt là những vết đồi mồi đen sạm. Ấn đường đã đen, hoàn toàn chỉ dựa vào y thuật cao siêu của Sóc mà kéo dài chút hơi tàn, kiên trì chờ bằng hữu.
Sóc đưa khăn mặt cho Kim Anh Tử. “Trông coi cho bà ấy, nếu có kêu đau…” Nàng chần chờ một chút. “Lấy thuốc trên bàn nhỏ một giọt vào miệng, không được nhiều hơn.”
Kim Anh Tử hít thử, lòng trầm xuống. Đây là một loại ma tuý mãn tính, độc tính cao. Nếu không phải đã đến đường cùng, Sóc cũng không dùng đến thứ này…
Sóc không nói gì thêm, mà bắt đầu thu dọn căn phòng. Trước mặt nàng, Sóc không giấu giếm, rất tự nhiên sử dụng pháp thuật. Chỉ thấy nàng ung dung đi một vòng, bên trong đang hỗn độn đột nhiên khôi phục ngăn nắp.
Sóc so với nàng cẩn thận hơn nhiều. Kim Anh Tử khoẻ mạnh, có thể chịu đựng. Nhưng tỷ muội của nàng tuổi cao, thân thể đã kiệt lực. Nhìn lão tỷ muội tuổi già thê lương, nếu để yên căn phòng như vậy không tốt. Đối với việc này, nàng thật cảm kích Sóc.
Đại ân cứ liên mồm nói lời cảm tạ thì quả thật hời hợt, nàng ghi nhận trong lòng, ngày sau báo đáp.
Kim Anh Tử thu hồi ánh mắt, cẩn thận giặt qua khăn tay, bắt đầu giúp bà lão lau mặt.
Nàng tên là Trầm Từ Lý. Kim Anh Tử nghĩ. Thời đại đó, rất nhiều cô gái lấy tên Nhật. Nhưng cha Từ Lý không biết có ý tứ gì, lại chọn tên này.
Trong tiếng Nhật, Từ Lý, có nghĩa là bách hợp.
Nhưng dù lão cha có ý tứ đó thật hay không, thì cái tên vẫn rất hợp với cô gái trẻ năm đó. Dù đã qua nhiều năm, dù dung nhan tàn phai, trong mắt nàng, người này vẫn là cô gái năm xưa, thanh nhã như hoa bách hợp.
Một cô gái gầy yếu như vậy, lại có thể lay động toàn bộ vu sư của hòn đảo.
Mi mắt nàng hơi giật giật, chậm rãi mở ra. Con mắt mờ đục lại mang theo nét ôn nhu, quả thật không thay đổi chút nào.
“…Kim Anh Tử?”
“Phải, Từ Lý.” Kim Anh Tử giúp nàng đắp kín chăn. “Ta đến rồi. Đau lắm sao?”
“Từng giây từng phút.” Nàng lộ ra nụ cười khổ. “Không quan trọng, sắp hết rồi.” Ý cười của nàng càng sâu. “Bạch Quyên và A Nam nửa giờ nữa sẽ tới.”
Y như nàng nói, nửa tiếng sau, Bạch Quyên và Lý Hoài Nam đã già cả, phải để người nhà nâng vào cửa nhà Từ Lý. Sóc đi tới, đón những người khác ra nhà ăn ngồi, để đám tỷ muội các nàng được nói chuyện một lát.
Quả nhiên chỉ được một lát.
Dù sao cũng là chuyện của sáu bảy mươi năm trước rồi. Thời gian bào mòn tất cả, không thể bỏ quên vi mệnh vu. Hiện tại còn sống đều là những người trẻ tuổi đồng lứa năm đó…hoặc là như Kim Anh Tử, gặp phải biến cố biến thành yêu nhân.
Không bao lâu nữa, Bạch Quyên và A Nam cũng sẽ theo chân Từ Lý, đoạn sử của vi mệnh vu liền kết thúc.
Còn nàng? Nàng không tính. Thời điểm hoạ chủng kí sinh vào người, vận mệnh của nàng đã xoay chuyển rồi. Từ Lý còn gọi được nàng đến, là vì nhớ tình cũ, nàng không muốn tỷ muội thương tâm khổ sở thôi.
Mà Từ Lý gọi các nàng đến, cũng không phải vì mình. Nàng không có người thân để giao phó, chỉ có thể mang quỷ thần mà nàng tôn thờ cả đời giao cho Bạch Quyên, tha thiết dặn dò.
Bạch Quyên đáp ứng, thản nhiên nói: “Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp nhận hai năm, A Nam cũng chỉ được ba năm mà thôi…”
A Nam nở nụ cười, nàng nguyên là ngư dân, đã ngoài tám mươi nhưng thoạt nhìn không đến sáu mươi. “Không có lý do này, làm sao bắt được Kim Anh Tử đi gặp chúng ta? Bà còn không hiểu Từ Lý sao?”
Từ Lý kéo kéo khoé miệng, xương cốt liên tục đau nhức khiến nàng kịch liệt co rút, mấy tỷ muội bối rối đứng lên, Kim Anh Tử nhanh chóng cho một giọt thuốc vào miệng nàng, một hồi lâu mới yên.
Mái đầu bạc của nàng lấm tấm mồ hôi, từng giọt chảy dọc gương mặt, mang dáng vẻ thê lương của cái chết. “…Đến lúc này ta mới biết được, so với chết còn đáng sợ hơn chính là bên người không có một ai, cứ im lặng mà chết. Cuối cùng ông trời cũng không đối xử với ta quá vô tình, còn có thể thấy mấy lão tỷ muội…”
Không bao lâu, ngay cả kịch độc cũng không còn hiệu quả, Từ Lý lâm vào hôn mê. Nàng mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: “…Thiên hoả, thiên hoả! Đừng để thiên hoả…giáng xuống…”
Cảm xúc mãnh liệt của đại vu trước lúc lâm chung chợt lan toả, bất ngờ làm những người đứng bên cay đắng.
Cô gái trẻ đang ở trong núi đào măng, bị một chấn động mãnh liệt hất văng ra xa. Nàng hoảng loạn, vội vàng đứng dậy lao xuống núi. Người chồng mới cưới của nàng đang ở vườn rau…
Nhưng vườn rau, giàn cây, toàn bộ đã biến mất. Trước mắt chỉ còn một màu đỏ tươi, nàng không biết đó là máu hay là lửa. Chồng của nàng, đương nhiên cũng không thấy, thứ duy nhất còn lại là một cánh tay, máu thịt nát bét, nhưng vẫn đeo một cái nhẫn, cái nhẫn giống hệt của nàng, là nhẫn cưới của bọn họ!
Ôm lấy cánh tay, nàng ngửa mặt lên trời khóc.
Lòng của nàng như bị xé thành mảnh nhỏ, mà thủ phạm là thiên hoả vẫn đang không ngừng rơi xuống như mưa.
Từ Lý bị kí ức làm cho thống khổ, đau đớn, hai tay quờ quạng lung tung, liên tục gào thét: “Đừng để thiên hoả…đừng giáng xuống…”
Kim Anh Tử bắt lấy tay nàng, nước mắt cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt trước giờ không mang một biểu tình. “Ta tuyệt đối sẽ không để thiên hoả rơi xuống. Ta thề, chỉ cần ta còn sống, dù có phải trả giá như thế nào…ta nhất định sẽ không để thiên hoả rơi xuống.”
Từ Lý cầm chặt tay Kim Anh Tử, móng tay đâm vào da thịt nàng, vài giọt máu chảy ra. “…Trông cậy vào ngươi.”
Dầu hết đèn tắt, vi mệnh vu khởi đầu mọi chuyện đã vĩnh biệt cõi đời.
Theo nguyện vọng của Từ Lý, xác nàng được hoả táng, không cúng bái, không làm lễ, không phát tang, di cốt thờ ở tầng cao nhất của tháp linh cốt.
Bạch Quyên và A Nam khóc đến hôn mê, dù sao cũng là bà lão đã ngoài tám mươi, không nên để họ ở lại lâu, bèn cho người nhà đưa về.
Trước khi đi, Bạch Quyên nắm chặt tay Kim Anh Tử: “Kim Anh Tử, ngươi sẽ đến tống biệt ta chứ? Từ Lý vẫn rất may mắn…”
“Ta sẽ.” Kim Anh Tử nhẹ nhàng cầm lại tay nàng. “Có chuyện gì, bảo người tới báo cho ta là được, ta nhất định sẽ đến.”
A Nam cũng nhận được một lời hứa tương tự, lúc này mới loạng choạng rời đi.
Sóc chỉ đứng nhìn. “Bọn họ…hoặc nói là các ngươi, trong lòng đều có một nỗi sợ giống hệt nhau.”
Kim Anh Tử chỉ buồn bã cười, không nhận xét gì thêm.
Đi thêm vài bước, Sóc quay đầu lại. “Nỗi khổ của ngươi…Từ Lý đã nói đến như vậy, vẫn không bỏ qua được sao?”
“Ta quả thực đã không phải…cũng không thể cứ mặt dày nhận mình còn là…” Còn là người? Còn là vi mệnh vu? Nàng nhìn vết thương bị Từ Lý cào, ở đó có vài dây mây và cánh hoa không giấu nổi.
Không nhịn được cười khổ, có thể lừa mình dối người sao?
Sóc liếc nàng một cái, thong dong đi pha một bình trà. Có lẽ là trà an thần, uống xong, tâm trạng của nàng cũng thoải mái hơn một chút.
“Vốn cho rằng nói cảm ơn là rất hời hợt.” Kim Anh Tử bình thản nói. “Nhưng ngươi chăm sóc Từ Lý cẩn thận như vậy, ta vẫn thấy nên nói một tiếng … cảm ơn.” Nàng cúi người thật thấp.
“Người nên cảm ơn là ta.” Sóc vẫn ung dung như vậy, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, ánh mắt có phần xa xăm. “Ta từng thờ phụng bóng tối, cũng từng phục vụ ánh sáng. Cuối cùng ta hầu hạ hồn độn, cũng xác định đây là đạo vu cuối cùng ta theo.”
Vẻ mặt nàng nghiêm nghị mà ôn nhu: “Nhưng dù đi con đường nào, nghi ngờ trong ta vẫn càng ngày càng lớn. Ta giống như là…chạy đến chạy đi mà vẫn không hiểu vì sao phải chạy.”
Học qua mọi kiến thức thần thông, từ quang minh đến hắc ám, đều có phiến diện và bất công. Cuối cùng nàng về với hồn độn, tôn thờ đại đạo bình hành.
Nhưng nàng có thật sự nắm giữ chân lý không? Nếu có, vì sao càng ngày càng mù mịt?
Cho nên nàng đi khắp thiên hạ, muốn tìm được đáp án. Nhưng nàng không ngờ, đáp án không phải được cao nhân truyền dạy, mà là đám vu trên đảo này đã cho nàng một cái chìa khoá.
“Tìm được câu trả lời rồi sao?” Kim Anh Tử hỏi.
Sóc nở nụ cười, một loại xinh đẹp của sự hiểu biết. “Ngươi còn nhớ không? Ta từng nói muốn dạy cho ngươi tam giới lục đạo.”
“Ta đã nói là không cần.” Kim Anh Tử trả lời không chút đắn đo. “Lúc cần biết sẽ biết. Nếu không biết, chính là vì ta không cần biết. Hơn nữa, ta cũng không muốn biết những chuyện không liên quan đến mình.”
“Đám vi mệnh vu các ngươi thật quá giống nhau.” Ý cười của Sóc càng sâu. “Từ Lý cũng nói với ta như vậy, nếu là một vi mệnh vu khác, hẳn là cũng đáp như vậy đi.”
Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào? Nghi ngờ thì thế nào? Nếu không nghi ngờ, thì lại thế nào?
Vi mệnh vu khóc thảm rồi đi cãi lời thiên mệnh, còn nàng, có nên đứng cười dài mà nói “đại đạo bình hành”?
Nói cho cùng, không phải chỉ khác một chữ “tâm” sao?
Chỉ có thể ngầm hiểu không thể nói ra, cảm xúc bị lay động cũng phải giấu kín. Nhưng nàng thấy thật nhẹ nhàng, thật thoải mái.
“Là người thì sao, không phải người thì thế nào?” Sóc cười. “Có người quy định không phải là người sẽ không được làm vu sao? Vi mệnh vu đó muốn nói với ngươi, chắc hẳn cũng là những lời này.”
Nàng đứng lên. “Có người tới đón ngươi.”
Nhìn Sóc một hồi lâu, nàng mới yên lặng đứng lên, xoay người đi mở cửa.
Diệp Lãnh đứng ngoài, co quắp bất an như gặp phải đại địch, sống chết nhìn chằm chằm vào Sóc đang đứng trong phòng, giống như nhìn thấy mãnh hổ.
Kim Anh Tử nhìn hết thảy, chậm rì rì nói: “Con mèo đen của bà ấy không có ở đây.”
Diệp Lãnh hơi thở ra, hung dữ nói: “Xong việc rồi còn chưa chịu về nhà? Nữ nhân của ta thì phải về mà nấu cơm đi!”
Kim Anh Tử nhìn hắn một cái, đi sau hắn vài bước chân, bất chợt nói: “Ta là vi mệnh vu đã cãi lời thiên mệnh.”
Bả vai Diệp Lãnh hơi run một chút, rồi khôi phục lại bình tĩnh. Hắn quả thực có chút kích động. Không ngờ Kim Anh Tử hôm nay lại đột nhiên thẳng thắn.
“Biết rồi.” Hắn lạnh lùng trả lời.
Hai người đi đến đường cái, hắn chỉ một chiếc xe con có rèm che, Kim Anh Tử ngồi lên ghế phụ, cài dây an toàn. Diệp Lãnh ngồi vào chỗ của mình, khởi động xe, sau đó nói: “Ma tộc chúng ta, thích nhất là những nữ nhân mang trọng tội không thể tha.”
Nói xong, hắn đột nhiên dậm chân ga.
Kim Anh Tử nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên khoé mắt, một giọt lệ rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.