Đông Cung Chi Chủ

Chương 29: Chấn hổ




Lạc Khả Ngôn hơi phúc thân, thong dong đáp: Hồi bẩm bệ hạ, đây là tuyển tập các án lệ oan sai tiêu biểu cùng lời bình giảng về các điều luật trong hình pháp Đại Chu được biên soản bản mới nhất, tuần trước mới được Thanh Vân Phương bán ra, chỉ trong ba ngày đã bán hết. Khả Ngôn may mắn sao được một bản dâng cho Hoàng Thượng, mong duyệt quân nhan.
Hoàng đế hơi hơi hòa giãn mặt mày, nói: “Khanh tú ngoại tuệ trung (bên ngoài thanh tú bên trong thông tuệ), hoàn toàn hiển lộ phong thái tiểu thư khuê các, là tấm gương của nữ tử trong thiên hạ, Văn tổng quản, ban thưởng nữ nhi Lạc thị một nghiên mực Việt Khê, một đôi bút lông cừu Lăng Giang, một ngàn tấm lăng la tơ lụa!”
Lạc Khả Ngôn dịu dàng bái tạ, Hoàng đế lại lệnh cho tổng quản đại nội tuyên chủ kinh doanh Thanh Vân Phường vào cung. Thượng Quan Xá bước vào đại điện, đầy mặt hoảng loạn, quần áo còn hơi xộc xệch, trên vạt áo còn dính cáu bẩn, trên mũi dày còn lấm lem bùn đất. Y hoang mang bối rối mà quỳ xuống, hô vạn tuế.
Thần sắc Hoàng đế lúc này cực kì khó đoán, nhìn không ra vui giận, lão hỏi: “Thượng Quan Xá, ngươi có biết tội?”
“Thảo dân không biết ạ!”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, nói: “Dám phê bình triều chính, phải bị tội gì?”
Thượng Quan Xá quỳ rạp trên mặt đất, từng giọt mồ hôi liên tiếp rơi xuống thảm nhung đỏ tươi, y vội vàng trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân từ nhỏ đã đọc thuộc sách thánh hiền, chỉ biết trung quân báo quốc, vạn vạn không dám phê bình triều chính!”
“Vậy bản “Quân duyệt tân ngữ” này ngươi giải thích thế nào?”
Thượng Quan Xá nao nao, lấy tay áo xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, xin nghe thảo dân nói vài lời ạ.” Thượng Quan Xá nói y từ nhỏ mất cha, mẫu thân một thân một mình nuôi y lớn lên, cuộc sống vô cùng vất vả, thường xuyên ăn không đủ no.
“Năm đầu Chính Đức, miền Nam đại chiến, Hoàng Thượng vẫn liên tục ban chỉ giảm miễn thuế má, thương cho lê dân bá tánh, còn trùng tu thiện đường. Thảo dân vẫn nhớ rõ năm đó vào ngày sinh nhật mười tuổi của mình, gia mẫu từ thiện đường lĩnh về một túi mì trắng, đó là lần đầu tiên trong đời thảo dân được ăn một bát mỳ trường thọ trắng tinh mà mềm nhuyễn như thế, hương vị kia cả đời này thảo dân đều không thể quên được.”
“Chính Đức năm thứ nhất, Tấn Giang ngập lụt, Yến Hà Sơn bảy lần báo nguy, trăm vạn nạn dân bị vây trong cảnh nước sôi lửa bỏng, là Hoàng Thượng hạ liên tục mười đạo ý chỉ, quân pháp bất vị thân chém giết đám quan viên tham ô lương thực tiếp tế cho vùng chịu nạn. Khi đó, thảo dân cũng là một trong vô số nạn dân được lĩnh hai lượng bạc cùng hai bộ quần áo, đến nay, hai bộ quần áo kia vẫn được gia mẫu treo trong gian thờ!”
“Năm Chính Đức thứ hai, trưởng bối bên nội chiếm đoạt ruộng tốt mà gia mẫu vất vả khai khẩn được, đuổi hai mẹ góa con côi thảo dân ra khỏi từ đường nhà nội. Gia mẫu nói không có mặt mũi về nhà mẹ đẻ gặp huynh trưởng, thảo dân liền thành dân vô gia cư không nhà để về. Khi đó những người đáng thương chịu oan ức giống thảo dân nhiều không kể xiết. Lại là ý chỉ nghiêm cấm việc chiếm đoạt ruộng vườn nhà cửa của cô nhi quả phụ của Hoàng Thượng đã cứu mẹ con thảo dân khỏi cảnh cùng cực bán mình nuôi thân.”
Từ năm đầu Chính Đức tới bây giờ, Thượng Quan Xá lần lượt kể ra toàn bộ những ân tình mà Hoàng Thượng đã ban cho y - do chính y tự mình trải nghiệm, cảm xúc chân thật mà mãnh liệt, lại vô cùng rõ ràng sinh động, một thành viên thuộc chi thứ của Thượng Quan gia đã chứng kiến sự hiền minh nhân đức của Hoàng đế từ sau khi ngài tự mình chấp chính, từ một phần tử bị vây dưới tầng đáy bần cũng của xã hội, giờ phút này dùng một bộ mặt hàm ơn đứng trước mặt Thánh Thượng, dùng bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt này hoàn toàn xóa đi ác cảm về sự bất kính của toàn Thượng Quan gia đối với hoàng đế.
Cuối cùng, Thượng Quan Xá lau nước mắt trên mặt, nói: “Hoàng Thượng, nay thảo dân đã dựng được ba gian cửa hàng, mẫu thân vẫn tại đường, cuộc sống an khang giàu có. Nhớ đến gian khổ năm nào, thảo dân có thể có tất cả ngày hôm nay đều là do sách lược trị quốc sáng suốt của Thánh Thượng tài đức!
Những gì Hoàng Thượng ban cho thảo dân, chẳng khác nào công ân cha mẹ một lần nữa sinh ra, thảo dân không biết như thế nào báo đáp lại đại ân đại đức của Hoàng Thượng, lại không có công danh để đền đáp triều đình. Chỉ có thể chọn lọc toàn bộ những lời nói, việc làm, chính sách của Hoàng Thượng từ lúc chấp chính đến giờ, lưu lại thành sách, truyền cho hậu thế, làm cho người trong thiên hạ này đều biết rõ, dân chúng có thể có ngày lành an cư lạc nghiệp đều là nhờ Thánh Thượng vất vả lao tâm khổ tứ mỗi ngày, lo cho thần dân, ăn không ngon, ngủ không yên!”
Hoàng đế mặt không chút thay đổi, nhưng khẩu khí lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không muốn đe dọa kẻ đang quỳ dưới điện nữa, lão lật lật bản sách trong tay, tùy ý khen vài câu, nói: “Làm khó ngươi một phen khổ tâm, tập sách này biên soạn không tồi. Có Khổ Đăng đại sư, Thiệp Giang Tử đại sư, Hàn Trúc đại sư, A Sài sư phụ, Chu Lâu đại sư bình luận, chuẩn xác đúng trong tâm, lại không có một lời ca công tụng đức, thật là tốt. Một thân một mình lại có thể dựng lên ba gian cửa hàng, có thể thấy ngươi là một kẻ có năng lực thật sự. Thượng Quan Xá, ngươi có chí đền đáp triều đình hay không?”
Thượng Quan Xá kích đầu đến dập đầu liên miên, nghẹn ngào đáp: Tạ ân điển của Hoàng Thượng!”
“Được, vậy vào Môn Hạ Tỉnh, làm Bố Y Bình Chương Chấp Sự đi!”
Vivi: Môn Hạ Tỉnh, là một trong Tam Tỉnh - ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến Trung Hoa, bao gồm Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh.
Đứng đầu Môn Hạ Tỉnh là Bình Chương Sự hay Bình Chương Chấp Sự,chức này chẳng khác nào tể tướng đương triều, thêm một chữ bố y, (áo vải) vào với ý nghĩa Thượng Quan Xá xuất thân nghèo khó, không có bối cảnh tư lịch sâu
Một câu nói nhẹ nhàng của Hoàng đế đã đưa một Thượng Quan Xá chưa từng có kinh nghiệm quan trường lên ghế Bố Y Tể Tướng? Tin tức này giống như hắt nước sôi vào chảo dầu nóng. Lúc bấy giờ Tỉnh Trưởng của Tam Tỉnh sắc mặt tối sầm vặn vẹo, quan viên Lục Bộ hai mặt nhìn nhau, trên không dám dò đoán thánh ý, dưới không dám khen chê miệng vàng lời ngọc. Thượng Quan Xá dập đầu xong đang định lui ra thì Hoàng đế lại nhìn quyển sách trên tay, hỏi: “Chủ ý này thật sự là do khanh gia nghĩ ra sao?”
Thượng Quan Xá trả lời: “Không dám giấu diếm Hoàng Thượng, tháng trước biểu muội của vi thần lên phố tìm sách, không cần cả kinh Xuân Thu lẫn đạo Trung Dung, chỉ cần tập sách phê bình chính sách của Thánh Thượng. Thảo dân hỏi vì sao? Biểu muội lại đáp, bởi vì Hoàng đế ca ca thông minh nhất, lợi hại nhất, ngài nói câu nào cũng tràn đầy học vấn, Mẫn Hoa muốn học theo. Thảo dân nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lời biểu muội rất có đạo lý, vì vậy mới có chủ ý này ạ!”
Mẫn Hoa âm thầm lo lắng, kêu khổ không ngừng: “Phật Tổ trên cao, tín nữ nếu không xứng với Đại tướng quân kia thì cũng xin đừng cho lão Hoàng đế này vớ bẫm!”
Hoàng đế buông tập sách trong tay xuống, thản nhiên cười, nói: “Trẫm vẫn nghĩ không thể thoát được liên quan với tiểu Mẫn Nhi mà, quả đúng là như vậy!” Quan viên dưới điện thấy Hoàng đế rốt cục nở nụ cười, đều nhao nhao nịnh nọt Hoàng Thượng thánh minh.
Mẫn Hoa đi ra khỏi chỗ ngồi, vừa định hành lễ, Chu Thừa Hi được sủng ái kia ngồi bên cạnh Cam hoàng hậu, cũng không biết hắn nghĩ gì, cười mắng: “Mẫu hậu, người xem người này mặt mũi trắng bệch như quỷ, nói không chừng là trúng tà rồi? Cũng không sợ va chạm đến bà nội Thái Phi.”
Sắc mặt Bạch Thái Phi lập tức trở nên khó coi, hoàng đế nâng chén rượu, tựa tiếu phi tiếu, rất có ý bao che tính tình ác liệt này của Chu Thừa Hi. Tam phi xấu hổ không biết nên nói gì, Cam hoàng hậu đưa bàn tay đeo vòng tay phỉ thúy khảm tơ vàng lên vỗ nhẹ Chu Thừa Hi một chút, nói: “Chớ có nói bậy, đêm giao thừa không được làm hỏng không khí vui vẻ của toàn gia, Hi Nhi phải biết kiêng kị chứ?”
Mẫn Hoa bất đắc dĩ, từ từ xoay người, quỳ gối trước mặt Bạch Thái Phi, nói: “Bà nội thần tiên từ bi, Mẫn Hoa hôm qua ăn phải gì đó hỏng bụng, đến sáng nay vẫn không thấy hết đau. Người trong phủ sợ bệnh khí kinh động bà nội thần tiên mới báo vào trong cung, trong cung lại trả lời là như thế thì càng phải tham gia yến hội, mượn hồng quang của bà nội thần tiên xua đi điềm xấu năm cũ, xin một chút vận may năm mới ạ.
Ý chỉ này vừa mới đến tệ phủ, Mẫn Hoa đã hết hẳn đau đớn, chỉ không quá một nén hương đã có thể xuống giường đi dự yến tiệc. Chắc là vì biết Mẫn Hoa có bà nội thần tiên quan tâm, yêu ma quỷ quái kia không dám làm càn, lập tức chạy mất rồi!”
Chu Linh kia cũng tát nước theo mưa, cười nói: “Đúng rồi, bà nội thái phi đạo tín, đạo lễ, có Thái Phi che chở, thánh giả tu hành cũng yên tâm để Mẫn Hoa muội muội ở lại thế gian tu hành nha. Bà nội Thái Phi, người xem, người cười là sắc mặt Mẫn Hoa muội muội cũng hồng nhuận hẳn.”
Vài câu chọc cười này rốt cục cũng làm đẹp lòng Bạch Thái Phi, bà ta gật gật đầu cười nói chuyện với mấy Quận Vương Phi ở bên cạnh, Bạch Thái Phi cười nói: “Các ngươi nghe một chút, mở miệng ra là bà nội thần tiên, còn muốn xin vận may đầu năm nữa chứ, đứa bé này miệng thật là ngọt, thật là dẻo, đứng lên đi, trời lạnh quỳ lâu có hại cho thân thể.”
Mẫn Hoa nhỏ giọng thở nhẹ đáp lễ, cũng không nhiều lời. Bạch Thái Phi lại hỏi hai bên: “Đây là khuê nữ nhà Tín Chi sao?”
Hoàng hậu khẽ đáp một tiếng vâng, Bạch Thái Phi hòa ái vươn người ra phía trước, bảo Mẫn Hoa ngẩng đầu, tinh tế đánh giá một phen, trìu mến nói: “Thật là đứa nhỏ đáng thương, nhìn xem, hai má đều tím xanh rồi. Trong cung này càng ngày càng vô kỉ luật, Duyên Khánh, người là do cháu đánh đúng không?”
Cũng không đợi Chu Thừa Hi nói chuyện, Bạch Thái Phi dời mắt nhìn về phía hoàng đế, giọng không cao không thấp mà giáo huấn:”Hoàng hậu nha, phải nhớ, trong cung này mỗi một lời nói mỗi một cử chỉ đều phải làm gương cho thiên hạ, hai mắt con cũng đừng chỉ nhìn chằm chằm vào mấy chuyện bát nháo trong hậu cung, kia là con của chính con, bây giờ đã mặc kệ không dạy thì tương lai làm Hoàng đế thế nào được? Hoàng Thượng, ngài nói có đúng là nên để ý mấy chuyện này hay không?”
Hoàng đế khẽ gật đầu, vẻ mặt khó lường, bưng chén rượu khẽ nhấp một ngụm, một đạo ánh sáng lạnh bắn đến phía Mẫn Hoa đang đứng thẳng lại hơi hơi run rẩy ở đằng kia. Bạch Thái Phi từ ái vỗ vỗ vào mu bàn tay của Mẫn Hoa: “Bé ngoan, con theo Linh Nhi đến chỗ ai gia ngồi đi.”
Mẫn Hoa phúc thân vừa định cất bước, hoàng đế đột nhiên hỏi: “Hi nhi, trẫm mệnh con xin lỗi Thượng Quan tiểu thư, có nghe hay không?”
Chu Thừa Hi không nói, hoàng đế lại nghiền ngẫm nhì Mẫn Hoa đang cúi đầu, nhìn không ra vui giận, nói: “Nếu đánh người ta, lại không chịu xin lỗi, vậy con liền đính ước với nàng đi thôi!”
Toàn thân Mẫn Hoa run lên, vừa nghĩ thì vẻ kinh hoàng trên mặt cũng không giấu kịp. Bạch Thái Phi kia vỗ nhẹ nhẹ lưng của nàng, không vui hừ lạnh: “Hoàng đế, chớ dọa trẻ nhỏ!” Bạch Thái Phi cúi xuống nhẹ giọng nói: “Đúng là đứa bé khiến người ta đau lòng, nói cho ai gia, có phải không thích không?”
“Mẫn Hoa, Mẫn Hoa sợ Thất điện hạ đánh!” Mẫn Hoa thành thành thật thật trả lời, Bạch Thái Phi lại cười một nụ cười đầy ẩn ý với đám quận vương phi.
Đúng vào thời khắc nguy hiểm, Chu Thừa Hi đột nhiên nhảy đến trước mặt nàng, hung tợn giận dữ hét lên: “Cái đồ đê tiện nhà ngươi, còn không quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn, cẩn thận không bổn hoàng tử đánh ngươi!”
Ma đầu này còn định cưới nàng? Lần này, Mẫn Hoa bị kinh hoàng thật sự rồi, dùng hình ảnh sét đánh giữa trời quang để hình dung cũng không đủ. Cho nên, nàng trực tiếp bị “dọa” đến ngất xỉu.
Việc tứ hôn tạm thời bị bãi bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.