Đời Người Bình Thản

Chương 66:




Sáng hôm sau Mạnh Yên dậy thật sớm, tối qua cô cũng không có đặt đồng hồ báo thức, hơn nữa đồng hồ sinh học của cô cũng rất chuẩn, cô đứng dậy đánh răng rửa mặt, chỉnh lại mái tóc, tinh thần sảng khoái bắt đầu một ngày mới.
Cô chọn một áo sơmi trắng, quần jean đen và đôi dép xăng đan cùng màu áo, nhìn rất chuẩn mực. Kỳ thực, bộ quần áo này được chuẩn bị rất kỹ càng từ chất liệu đến từng chi tiết nhỏ. Áo sơmi được làm từ chất vải lụa tơ tằm, tay áo kiểu công chúa, thân áo ôm gọn phần eo, tất cả đều được cắt may cẩn thận, vừa vặn giống như được thiết kế riêng cho Mạnh Yên. Vì vậy khi trang phục được mặc trên người Mạnh Yên đặc biệt rất sống động, phác họa được vẻ đẹp trong sáng rất có tinh thần của cô.
Mạnh Yên đứng trước gương thỏa mãn ngắm đi ngắm lại, đúng lúc này chuông cửa vang lên. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ cú mèo, bảy giờ bốn mươi năm phút.
Chạy ra mở cửa, quả nhiên là Diệp Thiên Nhiên, anh mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu đen, dáng vẻ khí khái anh hùng. Mạnh Yên há miệng, cúi đầu nhìn trang phục của mình, trong lòng thầm nghĩ điều này cũng quá trùng hợp, nhìn giống trang phục tình nhân.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy cô diện loại trang phục này, hai mắt sáng lên: “Tiểu Yên, bộ trang phục này rất đẹp, là dì Lý may cho em.” Thật ra người mặc nó còn xinh đẹp hơn, không thể không khen cô được.
“Đúng vậy” Mạnh Yên chú ý đến tay anh đang xách túi gì đó: “Đây là cái gì.”
“Anh đến sớm nên mua chút đồ ăn ở phía dưới.” Anh vừa nói vừa tiến đến phòng bếp lấy bát đũa: “Lại đây ăn đi.” Anh biết cô chắc chắn sẽ không làm điểm tâm sáng.
Bánh bao nóng hổi, mì vằn thắn thơm lừng, vẻ mặt Mạnh Yên hớn hở chạy đến bên bàn ăn. Cô là một người rất dễ thỏa mãn, có lúc chỉ cần có một quyển sách hay được ăn món gì ngon cũng sẽ khiến tâm trạng cô vui vẻ.
Thấy vậy, Diệp Thiên Nhiên cũng vui theo, nhiều lúc cô giống như đứa trẻ, chỉ cần có thức ăn ngon cô sẽ rất nhã nhặn ôn hòa, nói chuyện cùng cô cũng dễ dàng hơn.
Sau khi ăn uống xong, hai người cùng lái xe đến công ty, đoạn đường cũng không xa, mất khoảng ba mươi phút. Trên đường đi, hai người cùng nhau trò chuyện chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Hiện nay, quy mô công ty đã không còn nhỏ như mấy năm trước, công ty đã mở rộng thêm diện tích văn phòng làm việc, trông rất rộng rãi sáng sủa. Từng dãy bàn làm việc của nhân viên được quy hoạch rất có trật tự, mọi người ngồi làm việc rất chăm chú. Cũng có nhiều nhân viên giỏi được phân vào các bộ phận, phòng ban phù hợp với tính chất công việc.
Lúc hai người cùng nhau bước vào công ty, ngay lập tức có không ít người ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này Mạnh Yên chỉ biết khéo léo mỉm cười nhưng trong lòng lại không khỏi thắc mắc, Tại sao mọi người nhìn cô chằm chằm? Có vấn đề gì sao? Chẳng nhẽ bộ trang phục cô mặc có vấn đề? Cô đâu có biết hiện mọi người đang suy đoán thân phận của cô? Ai bảo cô không chịu đến công ty thường xuyên hơn, đã vậy lần này đến công ty lại còn đi cùng soái ca Diệp Thiên Nhiên.
Có mấy người ngẩng đầu chào Diệp Thiên Nhiên, có vẻ là người rất thân quen. Có điều bọn họ liên tục nháy mắt không ngừng nhìn Mạnh Yên bên cạnh anh, Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt giới thiệu Mạnh Yên với mọi người.
Một nữ nhân viên quan sát cô không chớp mắt: “Tiểu Diệp, cô bé là người thân của em sao?”
Mấy năm nay, Diệp Thiên Nhiên cũng thường xuyên đến công ty, mọi người đều cho rằng anh là người nhà của Ân Hạo,hơn nữa anh cũng rất dễ tính khiến cho mọi người ai cũng yêu quý. Từ trước đến nay, mọi người chưa bao giờ nhìn thấy anh thân mật với một cô gái nào, vậy mà hôm nay Diệp Thiên Nhiên lại đi cùng một cô gái rất xinh, đương nhiên khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Diệp Thiên Nhiên cười rất vui vẻ: “Đây là bạn gái tôi.” Giọng nói có chút đắc ý.
Bước chân Mạnh Yên cứng đờ, sao anh lại nói như thế chứ? Hai người đã cùng thống nhất sẽ không công khai quan hệ vì sợ bị người nhà biết được.
Mọi người nở nụ cười mang ý tứ sâu xa, chỉ trong chốc lát, khắp công ty lan truyền thông tin Diệp Thiên Nhiên có bạn gái. Hôm nay hiệu suất làm việc của mọi người ở công ty cực kỳ thấp vì còn bận bàn tán về sự kiện nóng hổi mới phát sinh. Trong giờ làm việc, có người cố ý, có người lại vô tình đi qua chỗ làm làm việc của Mạnh Yên chỉ là để nhìn cô một chút. Điều này khiến cô chẳng biết nói thế nào, chuyện bát quái thế này có khắp nơi.
Đến khi mọi người tản dần đi, Mạnh Yên mới nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại công khai với mọi người thế?” Để giống như lúc trước cũng rất tốt mà.
Trước kia, nếu không phải do Diệp Thiên Nhiên e ngại chuyện cô vẫn là học sinh trung học cho nên anh mới đồng ý âm thầm qua lại. Hôm nay, anh ước gì tất cả mọi người đều biết quan hệ của hai người, mặt khác để sau này không có tình địch nào dám tư tưởng đến cô nữa: “Em đã tốt nghiệp trung học, có gì mà phải băn khoăn nữa?” Công khai mối quan hệ trước mặt mọi người, đối với anh mà nói đó cũng là một loại đảm bảo.
Anh nói cũng có lý, chỉ là cô thấy lo lắng cho hai người mà thôi: “Nếu cha mẹ em mà biết, sợ rằng sẽ rất tức giận.”
“Đừng lo lắng.” Trong lòng Diệp Thiên Nhiên thầm vui mừng: “Nếu cha mẹ em biết, anh sẽ giải thích rõ ràng với cô chú.” Anh chỉ cần cô không xảy ra vấn đề gì là tốt rồi, mọi việc còn lại sẽ đều có thể giải quyết.
Mạnh Yên thấy anh đắc chí, cố ý dội cho anh gáo nước lạnh: “Nếu cha mẹ em không đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ thì làm thế nào?”
“Sao có thể?” Diệp Thiên Nhiên vỗ lồng ngực tự tin: “Có được con rể nhân phẩm tốt, ngoại hình đẹp trai giống như anh, cha mẹ em có thể tìm đâu ra chứ?” Da mặt anh dầy không ai có thể so sánh được, tự khoe bản thân mà không thấy xấu hổ.
Ngược lại, Mạnh Yên nghe nói vậy lại đỏ mặt: “Anh nói linh tinh, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì thì anh tự mà đi giải quyết.” Còn con rể? Bát tự còn chưa xem đâu đấy? Nếu cha mẹ không đồng ý thì anh biết làm thế nào? Lại còn cha mẹ của anh cũng phải làm sao? Trong lòng cô suy đoán cửa ải này mới là khó qua nhất. Từ trước đến giờ, cô chưa từng gặp qua cha mẹ anh, không biết cha mẹ anh có biết đến cô hay không? Tương lai là một ẩn số.
Diệp Thiên Nhiên dừng bước, cầm tay Mạnh Yên, giọng nói vô cùng kiên định: “Chỉ cần em tin tưởng anh, tất cả chuyện khác cứ để anh lo.” Anh rất có lòng tin sẽ thuyết phục được cha mẹ Mạnh Yên.
Thẩm An và Ân Hạo đang chờ hai người trong phòng làm việc, thấy hai người đẩy cửa đi vào cũng đứng lên chào hỏi, bốn người ân cần hỏi han nhau mấy câu.
Thẩm An nhìn Mạnh Yên từ trên xuống dưới đánh giá, cô rất ít khi đến đây, nhưng mỗi lần gặp Thẩm An cảm thấy cô thay đổi khá nhiều. Thiếu nữ tuổi mười tám có khác: “Tiểu Yên, em càng lớn càng xinh đẹp, em đã có bạn trai chưa? Anh giới thiệu một người cho em nhé.” Anh ta cố ý trêu chọc Diệp Thiên Nhiên, ai bảo bộ dạng của Diệp Thiên Nhiên lúc này cực kỳ hả hê cùng đắc ý làm cho anh ta thấy chướng mắt.
Diệp Thiên Nhiên âm thầm nói ra hai chữ: “Tiểu Mi.”
Trong nháy mắt Thẩm An đứng hình, giống như bị điểm trúng tử huyệt chỉ biết sờ mũi rồi im lặng không nói thêm câu nào.
Mạnh Yên cảm thấy mùi vị gian tình ở đây, cười hỏi: “Tiểu Mi là ai?”
Năm nay, Thẩm An gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa có gia đình. Theo lý thuyết, anh ta có tài, có địa vị, có nhà, có xe lại đẹp trai, căn bản không thiếu cái gì, hẳn là sẽ không thể không lấy được vợ.
Diệp Thiên Nhiên kéo tay Mạnh Yên, cười gian xảo: “Là người tình trong mộng của anh ta.”
Mạnh Yên mở to mắt: “Còn chưa có theo đuổi sao?” Nếu anh ta đã theo đuổi được rồi, lúc này gương mặt sẽ không ai oán như thế kia. Chỉ là nhìn vẻ mặt này của anh ta rất hài hước khiến cô không thể nhịn được mà cười một trận.
“Em nói đúng.” Diệp Thiên Nhiên cưng chiều nhìn Mạnh Yên, nụ cười tỏa sáng của tiểu Yên là điều mà anh muốn nhìn thấy nhất.
“Trước mặt anh, hai người có thể đừng có ân ái như vậy được không?” Thẩm An thấy cảnh tượng trước mặt, đỏ mắt nhìn chằm chằm hai người: “Ta vẫn là người cô đơn đấy.” Thật là cặp đôi đáng ghét, tưởng làm như vậy có thể kích thích người khác sao?
Diệp Thiên Nhiên nhướng đôi lông mày, hả hê nói tiếp: “Vậy anh hãy cố gắng lên, ngày nào đó tiểu Mi sẽ động lòng với anh thôi.” Nhưng mà, đoán chừng có chút nguy hiểm. Ai bảo anh ta có một bà mẹ cực phẩm chuyên bắt bẻ.
Thẩm An hận không thể đánh cho Diệp Thiên Nhiên một đấm: “Cậu dám trêu anh, tiểu tử thối.” Lúc này, anh không muốn nhất là nhìn thấy người khác có tình yêu hạnh phúc.
Có điều, trong khoảng thời gian trước Diệp Thiên Nhiên luôn mặt mày ủ rũ, thật giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng lúc này tinh thần lại rất phấn chấn khiến cho người khác cũng cảm thấy ngứa ngáy chân tay.
Mạnh Yên không để ý đến hai người kia, cô đi đến bên cạnh Ân Hạo: “Chú Ân, cháu nghe nói thím Ân cũng từ quê lên trên này, khi nào có thời gian thì cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa cơm.” Cô đặc biệt rất tôn trọng Ân Hạo.
Hôm nay, Ân Hạo cực kỳ yêu thích cô bé này, rất thông minh lại xinh đẹp, học hành giỏi giang, hiếm thấy chính là nhân cách rất tốt. Thiên Nhiên có cô bé làm bạn gái, đấy là cái phúc của anh: “Đương nhiên là được, con trai của chú cũng rất thích cháu, nếu rảnh cháu có thể đến phụ đạo cho em giúp chú.” Hiện giờ, ông là quản gia, cả nhà cùng nhau dọn đến đây chuẩn bị cắm rễ nơi này sinh sống.
Mạnh Yên sửng sốt hồi lâu, cô đâu có quen biết con trai của chú ấy, lời nói này thật kỳ quái.
Diệp Thiên Nhiên nghe được, lại nhìn Mạnh Yên ngơ ngác không hiểu liền mở miệng giải thích: “Nam Nam nhìn thấy ảnh chụp của chúng ta, cậu bé nói nhìn em đẹp hơn nhiều so với anh.” Nam Nam là con trai bảo bối của Ân Hạo, Ân Hạo kết hôn khá muộn nên đặc biệt rất yêu thương cậu con trai nhỏ này. Chỉ là thằng bé không chịu chăm chỉ học tập khiến ông rất đau đầu.
“Thật sao?” Mạnh Yên không nhịn được nở nụ cười, so sánh kiểu gì vậy, con trai và con gái cũng có thể so sánh như vậy sao?: “Nam Nam bao nhiêu tuổi rồi?” Có thể nói những câu này chắc tuổi không lớn lắm.
“Tám tuổi, vô cùng đáng yêu.” Diệp Thiên Nhiên rất thân quen với người nhà của Ân Hạo, cũng rất yêu quý cậu bé: “Lần sau chúng ta dẫn hắn đi ăn KFC, Humburger, cậu bé rất thích những món đó.”
“Đồng ý.” Mạnh Yên không có ý kiến.
Tán gẫu mấy câu, Diệp Thiên Nhiên cùng Ân Hạo đi về phòng làm việc của mình.
Mạnh Yên nhìn xung quanh phòng làm việc một vòng: “Anh An, em có thể giúp anh việc gì?”
Thẩm An sớm đã có chuẩn bị, chỉ vào một xấp báo cáo đặt trên mặt bàn: “Em giúp anh kiểm tra lại những bản báo cáo này, sau khi xem xong anh sẽ sắp xếp công việc khác cho em.”
Mạnh Yên gật đầu cười nói: “Được, em sẽ ngồi ở đâu?” Đối với nơi này cô thật sự không quen, ai bảo cô không thường xuyên đến, cũng không còn đặt tâm ý vào nơi đây nữa chứ.
“Anh dẫn em đi.” Thẩm An cũng không dám thất lễ với cô, cùng cô đi ra ngoài sắp xếp công việc. Anh ta giới thiệu cô với thư ký Ari, dặn dò mấy câu rồi mới quay về phòng làm việc.
Bất kể thế nào, trên danh nghĩa Mạnh Yên là trợ lý của Thẩm An, cô không thể quá coi thường quy định, dẫn đến bị người khác lấy ra làm đề tài buôn chuyện phiếm.
Ari là thư ký của Thẩm An, khoảng hai sáu hoặc hai bảy tuổi, dáng người nhìn rất xinh đẹp, lại rất thông minh. Chị nhiệt tình sắp xếp để Mạnh Yên ngồi ngay bên trái của minh, sau đó giao cho cô một số việc và nhắc nhở phải chú ý đến các hạng mục khác.
Mạnh Yên chăm chú lắng nghe, gặp chỗ nào không hiểu liền hỏi ngay. Ari cũng rất kiên nhẫn chỉ bảo cho cô tận tình, chị cũng không hay nói chuyện ngoài lề, thỉnh thoảng hỏi thăm dò mối quan hệ giữa cô và Thẩm An. Điều này làm cho Mạnh Yên không biết nói thế nào, chỉ nhận là người thân phương xa của Thẩm An.
Trên mặt Ari thoáng để lộ ra vẻ đã hiểu, đối với cô càng thêm nhiệt tình, còn bảo cô cứ gọi là chị Ari, có vấn đề gì không hiểu cứ việc tìm đến.
Ari cũng coi như là người có nhiều kinh nghiệm sống, có đôi mắt tinh tường. Chị ta biết rõ cô bé trước mặt nhất định là có bối cảnh không tầm thường, nếu không tại sao Tổng giám đốc và Giám đốc tài chính phải cùng nhau đến đây ngồi chờ. Chị ta cần phải phục vụ thật tốt vị đại tiểu thư này. Nói không chừng đến lúc sẽ gặp vận may.
Mạnh Yên híp mắt cười ứng phó cho đến lúc Ari đi khỏi. Cô ngồi xuống ghế xem các bản báo cáo, xem một lúc mới phát hiện đây là bản báo cáo tài chính những năm gần đây của công ty, có cả những bản báo cáo của hạng mục nhỏ nhất, có ‘Báo cáo ghi nợ vay vốn’, ‘Báo cáo lưu chuyển tiền tệ’, ‘Báo cáo tiền vốn’ … Lại còn có một phần là tư liệu tuyệt mật của công ty.
Cô cảm thấy buồn cười, anh An cũng quá cẩn thận đi, cô cũng đâu có kiểm tra sổ sách gì đâu. Nhưng nếu đã để cho cô xem, vậy thì cứ xem thôi. Dù sao, nắm bắt rõ tình hình của công ty cũng là một điều hay, tĩnh tâm xem lại các báo cáo, một khi đã tập trung tinh thần làm việc thì thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Cho đến lúc có âm thanh gõ trên mặt bàn, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.