Đời Người Bình Thản

Chương 43:




Bốn người còn lại ngủ trưa, Mạnh Yên tỉnh lại thấy Phương Phương còn ngủ say, thức dậy cũng không đánh thức bạn mà vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tinh thần cô tỉnh táo, suy nghĩ một chút đi tới sau ban công chuẩn bị đọc sách, cô đặt một cái giá ở đó, phía trên có rất nhiều sách và tạp chí.
Đẩy cửa ra chỉ thấy Diệp Thiên Nhiên ngồi ở trên ghế nhàn nhã đọc sách, nghe được tiếng động ngẩng đầu, thấy là cô, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Mạnh Yên sững người ở cửa, tiến thoái lưỡng nan. Hôm nay biểu cảm của anh nhàn nhạt, so với thái độ trước kia lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, cô vốn nên cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy buồn bực, giống như mất món bảo vật quý giá.
"Đi vào ngồi đi." Diệp Thiên Nhiên tự nhiên hào phóng gọi cô, vẻ mặt tự nhiên giống như đang ở nhà mình.
"Anh..sao anh lại ở chỗ này?" Mạnh Yên không được tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, không phải là anh và Giang Vũ nghỉ ngơi trong phòng khách sao?
"Không ngủ được, tới đây xem có sách gì hay thì đọc." Anh thường qua lại ở nhà họ Mạnh, nên cũng biết rõ việc bài trí trong nhà.
Mạnh Yên cắn cắn môi, nhớ tới hành động khác thường của ba cô, đó không phải là phong thái ngày thường của ông."Đúng rồi, có phải anh chỉ điểm cho ba em không?"
"Đúng vậy, người cứng rắn rất sợ bị quấn lấy, chiêu này cũng có ích với người thường." Diệp Thiên Nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách.
Mạnh Yên dừng một chút, sao lại có cảm giác anh đang ám chỉ điều gì đó? Giống như câu nói vừa rồi không bao gồm cô. "Vậy em không quấy rầy, anh đọc sách đi đi." Đứng dậy muốn rời đi.
Một cỗ lực mạnh vọt tới, cô lập tức ngã vào trong người anh. "Anh sao vậy?" Mới vừa rồi còn một ra vẻ rất lạnh nhạt, bây giờ thì thế nào?
Anh ôm cô vào trong ngực, "Cứ đi như vậy? Không có gì phản đối?"
"Nói gì?" Cô không được tự nhiên di chuyển thân thể, lại bị anh ôm chặt hơn.
"Giả ngốc!" Diệp Thiên Nhiên hứng thú cười, "Ban đầu em đã quên rồi sao? Em còn nợ anh một điều kiện, chẳng lẽ em muốn chối bỏ?" Cô nhóc chết tiệt này, giả vờ lạnh nhạt để thử cô. Ngược lại, giống như cô lại không quan tâm. Không thể nhịn được nữa!
"Ai chối bỏ?" Mạnh Yên không thuận theo nhìn chằm chằm anh,”Anh không nói điều kiện gì, làm sao em biết?" Ba mẹ cô cũng đã ổn thỏa rồi, cô cũng chỉ có thể bằng lòng thua cuộc. Coi như cũng đáng!
"Anh nghĩ là em biết." Đôi mắt đen bóng của anh nhìn chòng chọc cô.
"Không biết." Cô không dám nhìn anh, cúi đầu vọc ngón tay.
"Được, không cần vòng vo." Diệp Thiên Nhiên biết bản tính của cô, gọn gàng dứt khoát mở miệng, "Điều kiện của anh chính là em làm bạn gái của anh."
"Anh còn chưa bỏ cuộc." Mạnh Yên có chút ủ rũ cắn ngón tay.
"Không có từ bỏ cuộc trong từ điển của anh." Diệp Thiên Nhiên lấy ngón tay trong miệng cô ra, đặt ở khóe miệng hôn xuống, "Cứ quyết định như vậy."
"Ai, em còn chưa nói gì!" Mạnh Yên không dám tin mở to hai mắt, người này quá bá đạo đi!
"Trong chuyện này, em không có quyền quyết định." Diệp Thiên Nhiên suy tính những ngày qua, quyết định thay đổi chiến lược, "Em là người luôn luôn nói chuyện giữ lời không thể tùy tiện đổi ý được." Nhất định phải ra tay nhanh chóng, để cho cô không có biện pháp tránh, cũng không thể để cho cô lựa chọn. Phải giữ quyền chủ động trong tay, mà lần này là một cơ hội tốt nhất. Nếu anh không nắm chắc cơ hội ngàn năm có một này thì thật sự là một tên ngốc.
"Để cho em suy nghĩ, để cho em suy nghĩ." Mạnh Yên nhức đầu muốn rách, thật sự là anh quá dây dưa.
"Suy nghĩ cái đầu, em càng nghĩ chuyện càng tệ." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên cười ranh mãnh, giễu giễu nói, "Em chỉ biết trốn chỉ biết tránh, tại sao cũng không có dũng khí đối mặt chứ?" =d&d(l$q!d"
"Em là người thế sao?" Mạnh Yên không phục ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt trào phúng của anh lại cúi đầu.
Diệp Thiên Nhiên lại vừa bực mình vừa buồn cười, "Đương nhiên là vậy, em chỉ biết giấu trong lòng, trong đầu cũng mong muốn..." Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, đã hiểu rõ đối phương. Anh có thể xác định trong lòng cô nhóc này có anh.
"Chờ một chút, cái gì thật lòng?" Mạnh Yên kêu lên, "Em... Em thích anh sao?" Lời nói này vô cùng chột dạ.
"Dĩ nhiên thích." Diệp Thiên Nhiên nói chuyện đương nhiên như là đạo lý hiển nhiên.
"Nói bậy, em hoàn toàn..." Mạnh Yên cắn môi dưới trắng bệch.
"Nếu như không thích, tại sao lúc anh hôn em lại không tránh? Tại sao mỗi lần gặp chuyện không may sẽ nghĩ tới anh chứ? Tại sao anh không ở bên cạnh thì em không vui? Tại sao hôm nay em thấy anh sẽ vui mừng?" ?d!d%l*q{d}
Một đống vấn lớn khiến đầu của cô quay cuồng, trong miệng thấp giọng nói, "Em không có không vui, không có..." Đáng tiếc giọng nói này bất lực ngay cả bản thân cũng không tin.
"Rốt cuộc em sợ điều gì? Lời của anh em không tin, nhưng tình hình mấy năm nay không lẽ em cũng không tin? Tối thiểu cũng muốn để cho chúng ta một cơ hội." Trong mắt Diệp Thiên Nhiên có vẻ tình thế bắt buộc, "Dù sao chúng ta đã không trở về tình hình trước kia được nữa, sao không từng bước đi về phía trước?" Những ngày qua đau khổ anh chịu đủ rồi, anh không bao giờ ... muốn nghĩ tới những ngày lo lắng. Thích một người chính là muốn ở bên cạnh cô, trong lòng âm thầm thích một chút cũng không có ý nghĩa. Anh không thích yên lặng núp trong bóng tối quan tâm, cuối cùng trơ mắt nhìn người mình thích sẽ thích người khác.
Từng bước đi về phía trước? Lời này khiến cho lòng cô không ngừng quay cuồng, đánh thẳng vào sự hốt hoảng trong lòng. Cô sợ tương lai bị tổn thương, cho nên lần nữa lùi bước, nhưng anh lại ép sát, trong lòng cô thật sự không có anh sao? Những ngày qua nửa đêm giật mình tỉnh dậy lúc mất mát ảm đạm là gì chứ? Nhưng vừa nghĩ tới bị tổn thương thì trong lòng lại rối loạn, nhưng nếu như ngay cả thử một lần cũng không dám, tương lai sẽ không hối hận chứ? Vô số ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, đôi môi không khỏi run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.