Đời Người Bình Thản

Chương 36:




Tác giả có lời muốn nói: Có JQ. . . .
Mạnh Yên cũng lười để ý những người này, nhìn dáng vẻ bọn họ không vừa mắt. Không thể làm gì khác hơn là chạy đến trong phòng khách bật TV, lẳng lặng ngồi xem.
Mạnh Tuệ bưng một mâm kẹo ngồi xuống bên người cô, "Tiểu Yên, em có thể nói với mẹ em một tiếng, để chị đến làm nhân viên ở cửa tiệm?"
Mạnh Yên sửng sốt một chút lúc này mới nhớ tới năm nay Mạnh Tuệ vừa tốt nghiệp, hình như chuyên ngành học chính là kế toán. Vội vàng từ chối, "Chị à, em không làm chủ được."
"Thím hiểu rõ em nhất, em nói chắc chắn thím sẽ nghe." Mạnh Tuệ rụt rè đưa mấy viên kẹo cho cô, "Chị không dám nói với thím, em giúp chị đi."
Mạnh Yên nhìn chằm chằm viên kẹo, trong lòng cười khổ, đây là quà của nhà cô đem đến, "Chị à, nhưng không đúng chuyên môn của chị, không bằng đi đến nhà máy làm kế toán, so với làm nhân viên thì có tương lai hơn."
"Nhưng nhà máy nào sẽ chịu nhận sinh viên? Nhà chị lại không có quen biết, chị đi phỏng vấn vài nơi cũng không ai nhận." Mạnh Tuệ cắn môi dưới, khẩn cầu, "Nghe nói tiền lương làm việc trong cửa tiệm cũng cao, chị cũng không muốn cứ ở nhà ăn bám."
Nói thật, Mạnh Yên không có ác cảm gì với người chị này, cô không đáng ghét như Mạnh Quân, cũng không nịnh bợ người khác. Nhưng cô là con gái của Quý Tú Mai, chỉ điểm này, thì không thể để cho cô vào tiệm làm việc. Nếu không sẽ để lại hậu quả khó lường.
Mạnh Yên suy nghĩ một chút nói, "Chị, làm nhân viên chỉ có thể làm mấy năm, làm kế toán có thể làm lâu dài, vả lại tương lai có kinh nghiệm, tiền lương cũng cao."
Vẻ mặt Mạnh Tuệ khó xử, "Chị cũng muốn làm kế toán, nói ra cũng nở mặt nở mày, nhưng mà…”
Mạnh Yên cắt đứt lời của cô, suy nghĩ thay cô, "Như vậy đi, mấy bác chắc chắn quen biết nhiều, đặc biệt là bác hai, chị nói bọn họ nghĩ cách giúp chị."
Mạnh Tuệ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Vậy chị đi tìm bác, không biết có được hay không?"
"Chắc chắn được, chị thông minh như vậy, dáng người lại xinh đẹp như vậy, chỗ nào cũng muốn giành." Ngoài miệng Mạnh Yên giống như quét mật ong, muốn cô bỏ suy nghĩ kia đi. Đùa gì chứ? Để cho cô đi làm nhân viên, vậy thì chủ tiệm kia sẽ thế nào? Còn không phải là cố gắng chiếu cố cô, bà nội và mấy người nhà bác cả tràn đầy tính toán, cô cũng không thể để cho mình thua thiệt.
Mạnh Tuệ bị cô dụ dỗ mắt sáng lên, hoàn toàn tin tưởng.
Nhìn bóng lưng Mạnh Tuệ vui vẻ rời đi, khóe miệng Mạnh Yên cong lên.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, nhà họ Mạnh bày ra hai bàn bắt đầu đánh bài, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương cũng bị kéo vào. Mạnh Yên không có hứng thú ở bên cạnh xem, chạy ra ngoài tìm bọn Phương Phương chơi.
Vừa vào cửa đã thấy bọn họ đang ngồi xung quanh ăn gì đó, đều đang dùng hộp nhựa đựng thức ăn.
"Tiểu Yên tới, tới đây cùng nhau ăn." Phương Phương vẫy cô, nhích qua nhường chỗ cho cô.
"Tớ mới vừa ăn cơm no." Tuy nói như vậy, tay của cô vẫn cầm lấy cổ vịt gặm, ừ, ăn vào miệng vừa thơm vừa có vị hơi cay."Buổi sáng mọi người làm gì?"
"Chúng tớ đi dạo một vòng quanh ruộng, lần đầu tiên tớ biết khoai tây mọc trong đất, còn dưa chuột và cà chua làm sao mọc được? Bây giờ tớ đã hiểu." Gương mặt Giang Vũ hưng phấn, lần này thật sự mở rộng tầm mắt.
"Ai, thật sự là hiếm thấy." Mạnh Yên nhìn lên trời, quả nhiên trẻ con thành thị!
Giang Vũ bị đả kích, bất mãn nói lại, "Tớ chưa từng thấy thì sao, mắc gì phải cười nhạo tớ?”
Diệp Thiên Nhiên ra mặt, "Được rồi, ăn nhanh đi. Không phải em nói muốn ra ngoài sao?"
Giang Vũ bị nói sang chuyện khác không hề tranh cãi với Mạnh Yên nữa, đột nhiên nhớ tới điều gì ánh mắt sáng lên, "Đúng rồi, trong sông có thể câu cá hoặc tôm không?" Cậu muốn nói con sông nhỏ bên cạnh nhà Phương Phương.
"Cũng có thể chứ, khi còn bé bọn tớ từng câu tôm." Phương Phương dừng đũa lại suy nghĩ một chút, "Nhưng mà không biết bây giờ có còn được hay không?"
"Vậy chúng ta thử xem một chút." Gương mặt Giang Vũ hưng phấn đỏ lên, "Phải làm sao?"
Phương Phương là trẻ con ở nông thôn, hiểu rõ những việc này như lòng bàn tay, hướng dẫn cách làm lưỡi câu đơn giản, làm mồi thế nào, làm sao câu được tôm.
Vừa nói như thế, khiến Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên cũng hứng thú. Bốn người vừa ăn xong thì bàn bạc, chờ bọn họ ăn xong thì cũng bàn bạc xong.
Chia làm hai nhóm, Mạnh Yên và Phương Phương tìm cái móc và dây làm lưỡi câu, Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ đi tìm giun làm mồi. Chỉ chốc lát sau cũng xong, đem mấy cái ghế ngồi và chậu nước đi xuống thềm đá, bắt đầu từ từ câu tôm. "
Bốn người ngồi cười cười nói nói, thời gian trôi qua thật nhanh. Cũng không lâu lắm, lưỡi câu có hơi chuyển động, Giang Vũ hưng phấn, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Phương Phương che miệng lại cười trộm, "Cậu nhanh tay chút, kéo lên là được."
Giang Vũ có hơi vụng về, quả nhiên có tôm cắn câu. Hưng phấn nhìn một lúc sau tôm được thả vào trong chậu nước, Mạnh Yên nghịch dùng ngón tay trỏ chọt con tôm.
Diệp Thiên Nhiên lo lắng nói, "Cẩn thận một chút, bị tôm kẹp lại thì đau lắm."
"Không đâu, a. . ." Mạnh Yên vừa dứt lời, ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, đáng ghét, thật sự bị kẹp lấy, thật là đau. Cái miệng của Diệp Thiên Nhiên thật xui xẻo!
"Em xem, không cẩn thận, không chịu nghe lời của anh." Diệp Thiên Nhiên vừa cầm ngón tay lên nhìn kỹ, vừa dài dòng.
"Anh họ, anh thật phiền." Mạnh Yên bất mãn bĩu miệng.
"Em còn dám nói." Diệp Thiên Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn cô, lại cử chỉ dịu dàng ngậm ngón tay chảy máu trong miệng, hút ra máu bẩn, trừ độc thay cô.
Mạnh Yên ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, trong lòng cuồng loạn ‘thình thịch’, trên mặt đỏ ửng. Chuyện này giống như. . . Quá buồn nôn đi!
Diệp Thiên Nhiên giúp cô trừ độc xong, thấy máu không chảy ra nữa, lúc này mới yên tâm lại. Ngẩng đầu còn muốn nói cô mấy câu, lại thấy gương mặt đỏ ửng khác thường của cô, trong lòng chợt lay động. Cô nhóc này cũng không còn nhỏ... Cũng đến lúc rồi nhỉ?
"Lại cắn câu lại cắn câu." Tiếng Giang Vũ hưng phấn thức tỉnh đối mặt hai người.
Mạnh Yên lúng túng dời tầm mắt đi chỗ khác, đi tới bên cạnh Phương Phương ngồi xuống, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ. Chẳng qua chỉ là một động tác bình thường, có gì mà phải xấu hổ.
Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên nóng rực vẫn chăm chú dán trên người cô, trong lòng nhộn nhạo.
Cô đứng ngồi không yên nhìn qua nhìn lại, tầm mắt không dám nhìn anh. Nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét, nhìn cái gì vậy, nhìn sẽ móc mắt ngươi ra. Hừ.
Khí trời đột nhiên nóng bức, không có gió thổi, Phương Phương ngẩng đầu nhìn nhìn màu sắc bầu trời, "Không phải trời muốn mưa chứ?"
"Không đâu." Giang Vũ đang vui vẻ, chỉ nhìn chằm chằm động tĩnh của mặt nước, "Có nước không? Tớ khát nước."
"Vậy tớ đi nấu nước." Phương Phương thả sào tre trong tay xuống.
Giang Vũ càng nghĩ thì càng cảm thấy khát nước, "Đừng, chờ cậu nấu xong thì tớ đã chết khát." Buổi trưa ăn mấy món mặn, nên lúc này muốn uống nước.
Phương Phương khó xử nhíu mày, "Vậy làm sao bây giờ? Chỗ này cách huyện cả đoạn, bây giờ lập tức đi mua nước cũng phải chờ một chút."
"Trong ruộng không phải có dưa hấu sao?" Giang Vũ đột nhiên nhớ tới buổi sáng nhìn thấy dưa hấu, đây chính là thứ giải khát tốt nhất.
"Mọi người ở chỗ này chờ đi, anh đi hái mấy trái." Diệp Thiên Nhiên đột nhiên đứng lên.
"Hái bao nhiêu trái?" Mạnh Yên cổ quái lặp lại, không phải là muốn đi trộm chứ? Anh cũng sẽ làm chuyện như vậy?
"Đi, chúng ta cùng đi." Diệp Thiên Nhiên không nói lời gì kéo cô đi.
"Ai, một mình anh đi là được, kéo em làm gì?" Mạnh Yên kêu lên, muốn làm chuyện xấu sao lại kéo cô theo! Cô là đứa bé ngoan, chuyện ăn trộm này cô cũng không làm.
Phản kháng không có hiệu quả, Mạnh Yên bị lôi đi.
Khóe miệng Diệp Thiên Nhiên mỉm cười, "Đi nhà nào?"
Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, "Đến nhà bác em đi." Thay vì trộm nhà người khác, còn không bằng đến nhà mình. Dù sao mấy trái dưa hấu, cũng không bao nhiêu tiền. Vừa nghĩ tới đi trộm dưa hấu nhà bác cả, cả người cô giống như hưng phấn, chủ động dẫn đường. (có lẽ đứa nhỏ này kìm nén)
Dưa hấu nhà bác cả xanh mượt một mảng, từng trái dưa hấu xanh biếc ẩn ẩn hiện hiện. Mạnh Yên đi vào, nhìn trái nhìn phải xem một chút, không biết chọn trái nào tốt?
"Trái này cũng chín." Diệp Thiên Nhiên sớm nhìn trúng một trái, hái xuống ôm vào trong ngực.
"Làm sao anh biết?" Mạnh Yên nghi ngờ nhìn anh.
Diệp Thiên Nhiên đắc ý nói, "Nhìn màu sắc dưa, gõ gõ nghe tiếng, là có thể biết dưa chín muồi."
Mạnh Yên không biết mấy lời này, nhưng không ngăn được cô, "Em không biết, làm sao anh biết? Đoán đại." Dù gì cô cũng lớn lên trong thôn, nhưng anh lại lớn lên ở thành phố.
Diệp Thiên Nhiên cũng không nhiều lời với cô, "Có muốn mở ra xem một chút?"
"Được." Mạnh Yên đồng ý một tiếng, đoạt lấy dưa hấu trong tay anh, "Em đập ra." Hung hăng đập trên đất, chẳng biết tại sao mơ hồ có cảm giác hưng phấn, thật là hả giận.
"Anh nói không sai chứ." Diệp Thiên Nhiên nhặt lên mấy miếng dưa hấu, đỏ tươi hạt đen, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
"Mèo mù vớ phải cá rán." Mạnh Yên bĩu môi, nhận lấy một miếng rồi cúi đầu ăn. Vừa ngọt vừa đã khát, cô ôm dưa hấu rồi lại đập thêm.
Đang muốn ăn một miếng, di, thấy trên tay lành lạnh? Trên mặt cũng vậy?
"Trời mưa, chúng ta đi mau." Diệp Thiên Nhiên cuống lên, không kịp nhặt dưa hấu trên đất.
Hỏng bét, trời mưa rồi, không trách được người ta nói ngày hè nóng bức, giống như đứa trẻ nói thay đổi thì thay đổi ngay.
"Không còn kịp rồi, chúng ta đến nơi đó trú mưa đi." Mạnh Yên chỉ vào một cái lán bên cạnh, nhìn có vẻ cao chừng 3 thước, phía trên dùng cỏ tranh phủ lại, bình thường đây là chỗ ở của người coi dưa.
Diệp Thiên Nhiên kéo cô bỏ chạy, chạy đến lán đẩy Mạnh Yên lên trước, mình mới nhanh chóng bò lên.
Hai người mới vừa ngồi xong, mưa to như trút nước xuống, trắng xóa một mảnh, thật sự dọa người ta.
"Thật may thật may." Mạnh Yên vỗ ngực thở hổn hển, đánh giá chung quanh, cái lán này cũng che mưa được, mặt khác chỉ cần kéo cỏ làm rèm, đúng lúc đang trong tay Diệp Thiên Nhiên, "Anh họ, kéo rèm xuống."
Diệp Thiên Nhiên thuận tay kéo xuống, ánh sáng lập tức tối lại, chẳng qua có khe hở đi vào cho nên còn có thể thấy mọi vật. Thành một không gian nho nhỏ, "Tiểu Yên, trên mặt còn dính nước mưa."
Mạnh Yên nghe, lấy tay xoa xoa trên mặt
Diệp Thiên Nhiên thấy cô thô lỗ như vậy, có chút im lặng. Đưa tay giúp cô lau đi mấy hạt mưa còn sót lại.
Ngón tay ấm áp chạm vào mặt, thân thể Mạnh Yên lại căng thẳng một hồi. Người này cũng quá tùy tiện, cô là người lớn đó.
"Em đang sợ gì?" Tiếng anh cười khẽ vang lên bên tai. Trong lúc cô vô tình anh đã đến gần như vậy?
Lòng Mạnh Yên khẽ loạn, hai tay đẩy anh, "Em có gì phải sợ, anh. . . Anh dựa vào gần như vậy làm gì, tránh ra."
Giọng Diệp Thiên Nhiên càng dịu dàng, "Tiểu Yên, anh chờ em nhiều năm như vậy, em đối với anh như vậy sao?"
"Anh nói nhăng nói cuội gì vậy, ai, anh sao vậy?" Cả người Mạnh Yên bị anh ôm vào trong ngực, vẻ mặt khẩn trương, "Này, anh đừng làm loạn."
"Anh sẽ để cho em tiếp tục giả bộ không biết, giả bộ." Diệp Thiên Nhiên ôm cô thật chặt, kẹp lại tay chân của cô, nhịn nhiều năm như vậy, anh không muốn nhịn nữa.
"Anh họ, anh làm sao vậy? Em đâu có?" Mạnh Yên vô tội, trong đầu không ngừng, suy nghĩ biện pháp thoát khỏi. Cô thật sự không muốn gần gũi anh. Làm bạn bè rất thoải mái, nhưng làm bạn trai bạn gái thì khác, không muốn nói đến.
"Là sao?" Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên đen láy sâu kín một mảnh, "Em thông minh như vậy, anh mới không tin em không thể đoán ra tâm tư của anh."
"Tâm tư gì?" Mạnh Yên thấy anh nghiêm túc, trong lòng sốt ruột, "Đừng hươu nói vượn, mau buông em ra, không thôi em sẽ tức giận."
"Tức giận?" Giọng Diệp Thiên Nhiên lên cao.
Mạnh Yên đắc ý cười cười nói, "Tất nhiên, em sẽ tức giận, sợ chưa? Ưm..."
Đột nhiên trong nháy mắt bao phủ cô, vội vàng, khẩn trương, bất an, đôi môi trằn trọc nóng bỏng hôn lên, cô chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm, cho đến khi hai người không còn thở được anh mới buông môi cô ra.
Mạnh Yên ngẩn người nhìn ánh sáng trước mắt, gương mặt người con trai đỏ ửng, thật sự không dám tin. Anh lại dám hôn cô, "Anh điên rồi."
Diệp Thiên Nhiên hài lòng liếm liếm môi, "Anh cũng không điên, anh đã sớm muốn làm như vậy." Kể từ chuyện xảy ra trong hồ bơi, trong giấc mộng của anh sẽ xuất hiện hình ảnh của cô, cảnh tượng hôn càng xuất hiện nhiều hơn.
"Lưu manh, anh buông tay." Mạnh Yên vừa tức vừa giận. Chẳng lẽ anh dám có ý nghĩ bậy bạ với cô?
"Lưu manh? Em đã nói như vậy, vậy anh phải chiếm chút tiện nghi mới được." Diệp Thiên Nhiên nhíu mi, cố định cả người cô, đầu lại cúi xuống.
"Anh, tên khốn kiếp." Mạnh Yên chỉ kịp nói ra câu này, thì bị đoạt đi quyền mở miệng. Nụ hôn của anh càng mãnh liệt, có chút cuồng dã, khiến đầu óc cô không tỉnh táo.
Chờ cô tỉnh táo lại, nhìn gương mặt anh hồng hào, tràn đầy vui vẻ khiến cô tức giận muốn đánh. Tay chân không thể cử động, sẽ dùng miệng hung hăng cắn trên tay anh.
Anh đau rên lên nhưng trong đôi mắt đều là vui vẻ.
Thấy da mặt anh dày như vậy, Mạnh Yên tức giận hộc máu, "Anh, tên khốn này, cũng chiếm hoàn tiện nghi rồi, còn không buông em ra."
Tâm trạng Diệp Thiên Nhiên cực kỳ tốt, "Chúng ta nói chuyện một chút đi, sao em phải giả vờ? Biết rõ ràng anh thích em, em còn giả bộ cái gì?"
"Em. . . Lúc nào thì em giả bộ? Em. . . Em không thích anh." Ánh mắt Mạnh Yên không dám nhìn anh, chẳng qua là bình tĩnh nhìn cúc áo sơ mi của anh.
Diệp Thiên Nhiên lại không hề buồn bực, cười hì hì nói, "Không thích anh, tại sao nhận vật đính ước?"
Mạnh Yên trợn mắt hốc mồm, "Em lấy lúc nào?" Lại còn chiêu vu oan cho cô, quá đáng ghét.
"Còn không thừa nhận? Đây là cái gì?" Tay Diệp Thiên Nhiên lấy ra mặt dây chuyền vàng trên cổ cô.
"Đây không phải là quà anh tặng lúc chia tay sao?" Mạnh Yên nhìn chằm chằm, "Liên quan gì vật đính ước?"
Kể từ sau khi anh trở lại, cô vẫn chưa hỏi anh tại sao tặng món quà này cho cô, cũng không trả lại cho anh. Trực tiếp biến thành đồ của mình. Sớm biết như thế, cũng không nên tự cho là đúng, sớm trả lại cho anh là tốt.
Diệp Thiên Nhiên cười rạng rỡ, "Người nào sẽ đưa đồ vật này làm quà tặng chia tay? Em không ngốc đến mức đó nhỉ."
"Em thật sự không biết, em. . . Em trả lại cho anh." Trong lòng Mạnh Yên cũng tiếc rẻ, đeo lâu như vậy.
"Đã tặng rồi sao còn chuyện lấy lại?" Vẻ mặt cô không muốn rơi vào trong mắt của anh, trong lòng càng thêm vui sướng, "Em đã nhận, chính là bày tỏ tiếp nhận anh, em cũng không thể đổi ý."
"Anh. . . Cái người này có phải điên rồi hay không? Làm gì có ai như vậy?" Mạnh Yên ra sức lắc đầu, cô mới không muốn vì cái dây chuyền này mà bán đứng mình. Em. . .Em không biết, nếu biết tuyệt đối sẽ không nhận."
"Dù sao em đã nhận." Diệp Thiên Nhiên cười đùa ôm cô, cô là của anh, anh tuyệt sẽ không để cho cô rời khỏi mình. Lại càng không sẽ dễ dàng buông tha sau này cô cùng với người con trai khác. Chỉ cần nghĩ đến những tính toán, lúc anh đi ngủ cũng bất an, anh nhất định phải ra tay mau, không thể để cho người khác giành lấy cơ hội. Vả lại cô nhóc này cũng thích anh, chẳng qua là không dám đối mặt sự thật này thôi. Anh cần phải giữ lấy cô.
Anh sẽ đi học đại học, không thể cả ngày canh giữ ở bên người cô. Mà cô sẽ học trung học đệ nhị, nam sinh trung học đệ nhị chính là rất để ý đến những người con gái dễ nhìn. Cô đáng yêu như thế, cũng không thể để cho người khác đoạt đi. Cho nên anh mới vội vã nắm chặt, tránh cho đêm dài lắm mộng. Nhưng cô nhóc này sao lại nhát gan như vậy đây? Thừa nhận thích anh là chuyện khó khăn như thế sao? Trong lòng cô nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ là không yên lòng với anh? Ngại dung mạo anh quá dễ nhìn? Nhưng anh có cách gì, trời sinh ra đã như vậy, cũng không thể hủy dung đi. Cô không muốn người đàn ông xuất sắc làm ông xã, lại muốn tìm người bình thường. Thật là một cô nhóc khó hiểu! Nhưng nhất định cô phải là của anh!
"Sao anh lại không phân rõ phải trái chứ? Em trả lại cho anh." Mạnh Yên cắn môi dưới, vẻ mặt phức tạp, "Em. . . Em thật sự không thích anh."
"Tại sao không thích anh? Vẻ ngoài anh không tệ, lại thông minh, cũng không phải là người không đàng hoàng." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên chắc chắn, đột nhiên giọng nói có hơi buồn bực,”Anh có chỗ nào không tốt để cho em ghét anh như vậy?"
Mạnh Yên lúng ta lúng túng không nói gì, "Em không ghét anh." Chẳng qua là anh thật sự không thích hợp với cô.
"Không ghét anh? Vậy là thích anh." Lập tức Diệp Thiên Nhiên vui vẻ ra mặt, "Vậy làm bạn gái của anh là được rồi." Vẻ mặt biến đổi nhanh như vậy.
"Ai, cái người này, em cũng sớm bị anh làm rối loạn." Mạnh Yên bị anh vòng tới vòng lui, đầu óc cũng sắp loạn rồi, muốn phát điên.
Diệp Thiên Nhiên cúi đầu lại hôn môi của cô, "Em hơi ngốc một chút, còn nghe lời của anh, không tệ."
"Không đúng, không đúng." Mạnh Yên nhức đầu suy nghĩ rốt cuộc không đúng chỗ nào.
"Anh họ, Tiểu Yên." Đột nhiên xuất hiện tiếng gọi thức tỉnh bọn họ.
"Hình như là Phương Phương." Diệp Thiên Nhiên nghiêng tai lắng nghe.
"Mọi người ở đâu? Mau ra đây, Tiểu Yên nhà cậu đã xảy ra chuyện." Tiếng gọi chói tai phá vỡ một hồi yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.