Đời Người Bình Thản

Chương 14:




Ở trong trường học trừ Tưởng Thi Vũ khắp nơi bám lấy cô đòi tranh cao thấp, các bạn học khác cũng không tệ lắm. Mạnh Yên trước sau như một vẫn tuân theo tác phong làm việc riêng, không nghe không thấy không nói, chẳng qua miệt mài đi học với các bạn cũng khá hòa thuận. Thành tích học tập trong cuộc thi luôn xếp hạng trong mười người trước trường, điều này khiến cho lúc Mạnh Ngọc Cương tới trường học họp phụ huynh cảm thấy rất hãnh diện, những phụ huynh khác cũng đầy hâm mộ khiến ông cảm thấy cả nhà chuyển đến đây là quyết định đúng đắn.
Mạnh Yên vẫn đi học cùng Giang Vũ và Diệp Thiên Nhiên như trước, chẳng qua khi về nhà lại tách ra. Quan hệ giữa cô và Giang Vũ càng thân thiết nhưng với Diệp Thiên Nhiên vẫn nhàn nhạt duy trì mối quan hệ không xa không gần.
Giang Vũ từng hỏi cô một lần, "Tiểu Yên, có phải cậu không thích anh họ của mình ? ”
"Sao lại hỏi như vậy?" Mạnh Yên hết hồn, sao hắn lại đưa ra kết luận này ?
"Tớ thật sự rất thích anh ấy." Tuy rằng có hơi lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không có chán ghét anh.
"Nhưng cậu không có chủ động nói chuyện với anh ấy."
Điều này có thể trách cô sao? Mạnh Yên bĩu môi, "Giang Vũ, cậu nói ngược rồi, là anh cậu không chủ động nói chuyện với tớ. ”
"Phải không? Dù sao tớ thấy hai người rất giống nhau, thật là kỳ lạ tại sao hai người lại không hợp nhỉ ? ”
Mạnh Yên nghe lời nói của hắn mà chấn động, trời ạ, cô và anh giống nhau, đùa kiểu gì thế ?
“ Tớ và hồ ly kia không có gì giống nhau hết. ” Lời vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận muốn chết.
"Hồ ly, quả nhiên cậu…cậu dám đặt biệt danh cho anh họ… ” Giang Vũ chỉ tay về phía cô cười to. “ Hồ ly, ha ha ha. ”
Mạnh Yên chán nản không thôi, làm sao cô lại nói ra biệt hiệu vậy chứ ? Thật là hỏng bét.
“ Giang Vũ, tớ cảnh cáo cậu, không được nói ra ngoài, không được nói với ai hết, đặc biệt là anh họ của cậu, nếu không cậu sẽ tiêu đời. ”
"Tớ không nói đâu, yên tâm." Thấy bộ dạng cô như hung thần, Giang Vũ vội vàng vỗ lồng ngực bảo đảm.
Mạnh Yên tin tưởng hắn, nhưng vì sao qua mấy ngày, vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa không lại cứ đến gần chứ ? Khiến cô sợ hãi trong lòng, cứ cảm thấy giống như anh đã biết.
Trải qua mấy ngày đấu tranh, cha mẹ Lâm Phương Phương vẫn ly hôn, dù cho mẹ Lâm ầm ĩ mọi cách cũng vô dụng, cuối cùng thất vọng, chết tâm nói với ba Lâm đáp ứng điều kiện sẽ làm thủ tục. Sau khi ly hôn một tháng, đứa trẻ thứ hai của ba Lâm được sinh ra nhưng vẫn là con gái, điều này khiến cho ba Lâm rất thất vọng.
Sau khi Mạnh Yên biết cảm thấy có chút hả hê, đáng đời, để cho ông ta muốn con trai, hết lần này tới lần khác ông trời sẽ cho ông con gái, xem ông ta mãi mãi cũng không thể đổi lại vợ của mình.
Hôm nay là Chủ nhật, Mạnh Yên nghỉ ngơi ở nhà. Bà nội lại cho người nhắn nói bà ta bị bệnh muốn Mạnh Ngọc Cương trở về, chẳng qua không muốn gặp Lý Thiến. Lòng Mạnh Ngọc Cương như lửa đốt, thu dọn đồ đạc rồi trở về, Mạnh Yên vì muốn gặp Phương Phương nên đi theo. Trong lòng Lý Thiến vừa khổ sở vừa ủy khuất nhưng không ngăn cản ông xã về với bà.
Trở lại trong thôn, người nhà bác cả chào hỏi, trừ bác trai đang còn đi làm bên ngoài thì Quý Tú Mai và hai đứa bé đều ở nhà. Dù thế nào, hai bên còn chưa xé rách da mặt cô mà còn muốn khuyên răn cô.
Mà bà nội trong truyền thuyết giờ phút này lại tinh thần phấn chấn kéo con trai nhìn tới nhìn lui, nói nhìn gầy đi, Lý Thiến chưa cho ăn cơm thế nào…
Mạnh Ngọc Cương dở khóc dở cười, gấp gáp trở về như vậy, lại…Chẳng qua không bị bệnh là tốt rồi, có thể bà muốn gặp con trai nên mới dụ ông về nhà. Thật ra không cần như vậy, chỉ cần bà nói một tiếng thì ông sẽ lập tức trở lại.
Trong lòng Mạnh Yên vẫn cảm thấy là lạ, nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ tươi cười, ”Bà nội. ”
Bà nội phát hiện cô, cụp mắt, xa cách nhìn Mạnh Yên, oán trách nói, “ Mạnh Ngọc Cương, sao con lại đưa nó về ? ”
Mạnh Ngọc Cương thay con gái nói ngọt, ”Mẹ, Tiểu Yên nghe mẹ bệnh nên lo lắng không thôi nên muốn về thăm mẹ, cho nên con mới dẫn nó về. ”
Lời nói bà ta lạnh nhạt, ”Thật sao ? Không chừng nó ước mẹ ngã bệnh chết trong lòng nó sẽ rất vui mừng. ”
Trong lòng Mạnh Yên giận dữ, dù cô không thích bà nội thế nào đi nữa cũng không hy vọng bà ta ngã bệnh, lại càng không hy vọng bà ta chết. Trong lòng bà ta nghĩ cháu gái của mình như vậy ? Trong mắt bà ta, ngay cả người xa lạ Mạnh Yên cũng không bằng, chỉ sợ là như kẻ thù. Lòng Mạnh Yên tràn đầy bi thương, vì sao bà nội Giang lại hiền lành, yêu thương mình như vậy ? Còn bà nội ruột thịt lại đối xử với mình như vậy. Dù là người nào khi bị người thân ghét bỏ cũng sẽ rất khó chịu.
"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy, con bé còn nhỏ, mẹ… ” Mạnh Ngọc Cương thấy vẻ mặt con gái tái nhợt mà đau lòng.
"Con nít, hừ… ” Sắc mặt bà ta không vui, nhưng nhớ tới chuyện chính hôm nay nên nhịn sự chán ghét trong lòng, ” Quên đi, để cho con bé đi chơi đi, mẹ có việc muốn nói với con. ”
Mạnh Ngọc Cương sờ sờ đầu cô."Tiểu Yên, con đi tìm Phương Phương trước đi, chờ ba gọi con về. ”
Mạnh Yên gật gật đầu xoay người rời đi, trong lòng lại nghi ngờ vô căn cứ, chuyện gì xảy ra vậy ? Sắc mặt bà ta lại là lạ như thế ? Giống như vừa vui vẻ lại vừa khẩn trương, tại sao ? Vì sao bà ta phải giả bệnh để lừa ba trở về chứ ? Từng vấn đề đặt dấu chấm hỏi lay động trong đầu cô.
"Phương Phương, sao cậu lại ngẩn người ở đây ? ” Mạnh Yên thấy Phương Phương ngồi ngẩn người trong sân, trong lòng chua xót. Mấy ngày không gặp, cả người cô gầy đi rất nhiều, đặc biệt dáng vẻ cau mày ủ dột hết sức đáng thương.
"Tiểu Yên, cậu đã đến rồi. ” Lâm Phương Phương nghe thấy, giọng nói mừng rỡ, nhảy lên. “ Sao cậu lại tới đây ? ”
"Đến thăm cậu." Mạnh Yên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, "Cậu có khỏe không?"
"Tiểu Yên, cậu giúp tớ đi." Vẻ mặt Phương Phương khẩn cầu, một phen giữ chặt tay cô.
Mạnh Yên lo lắng nhìn cô, "Sao vậy? Chỉ cần tớ có thể giúp thì tớ sẽ làm. ” Lại xảy ra chuyện gì ?
Phương Phương cắn môi dưới trắng bệch, ”Tiểu Yên, buổi chiều cậu đi theo tớ một chuyến đi…đến nhà ba tớ. ”
Ba Lâm đã không còn làm việc ở bên ngoài mà tìm công việc lái xe ở chỗ này. Một tháng tiền lương là 500 đồng. Đối với người trong thôn mà nói tiền lương như vậy đã rất cao.
"Cái gì?" Lòng Mạnh Yên căng thẳng, "Đến đó để làm gì?"
Sắc mặt Phương Phương trắng bệch, "Tớ…tớ muốn đến gặp ba xin học phí.”
Mạnh Yên dè dặt hỏi, "Cậu muốn đi sao?"
"Phải đi." Vẻ mặt Phương Phương ảm đạm, sắc mặt càng khó coi, "Lần trước đi tới xin phí sinh hoạt, chẳng qua…ông..."
Thấy cô muốn nói lại thôi, Mạnh Yên cười khổ nói, "Chưa đưa sao?"
"Ừa." Giọng nói Phương Phương rầu rĩ .
Mạnh Yên tức giận nói, "Không phải nói sẽ cung cấp phí sinh hoạt và học phí cho cậu sao ? Tại sao ông ta không cho ?” Loại người vì chuyện gì cũng đồng ý để ly hôn nhưng ly hôn rồi lại đổi ý. Thật sự là quá thối nát.
"Ông ấy nói..Con gái của ông ấy muốn uống sữa bột, không có dư tiền cho tớ. ” Giọng Phương Phương hơi nghẹn ngào.
Mạnh Yên nghe thấy hai chữ ‘con gái’, không khỏi vừa đau lòng vừa căm phẫn vì Phương Phương, ngay cả con gái của mình cũng không cho phí sinh hoạt. Cùng là con gái sao lại có loại thiên vị này ?
"Tiểu Yên, cậu đi cùng tớ được không ? ” Nước mắt Phương Phương rơi xuống, trong mắt đều là đau đớn và hốt hoảng, ”Tớ không dám đi một mình. ” Cô chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, lại phải chịu đựng tổn thương quá lớn. Cha mẹ ruột thịt ly dị khiến cô bị ảnh hưởng quá lớn, thay đổi cả tính hướng nội nhạy cảm của cô.
"Được, tớ đi cùng cậu.” Mạnh Yên khẽ cắn răng,” Đừng sợ, buổi chiều tớ sẽ nói ba tớ cùng đi. ” Thật ra thì cô cũng sợ, sợ phải đè nén cảm xúc đến mức điên lên. Chẳng qua nếu có Mạnh Ngọc Cương đi cùng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Phương Phương nghe xong, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng được đặt xuống. Có chú đi cùng, ba cô sẽ phải đưa tiền cho cô chứ không lạnh nhạt kiếm cớ. “ Cảm ơn Tiểu Yên. ”
Mạnh Yên giúp cô lau đi nước mắt, "Đừng khóc, mẹ cậu đâu?"
"Làm việc ngoài đồng. ”
Mạnh Yên kinh ngạc không thôi, "Bà…bà ấy không nghỉ ngơi sao ?” Gặp chuyện như vậy mà còn có thể kiên trì làm việc, cũng có thể coi là rất kiên cường.
"Không, mẹ nói sau này phải siêng năng làm việc bởi vì phải nuôi tớ.” Mặt Phương Phương đỏ hoe, khóc thút thít. “ Nhưng tối nào mẹ tớ cũng khóc, tớ thấy cũng không dám khuyên chỉ có thể làm như không biết. ”
Mạnh Yên cau mày thở dài, cô còn có biện pháp gì ? Cô chỉ là người phàm, làm gì có năng lực thay đổi cuộc sống của người khác. Hai người ngồi đối diện rầu rĩ, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói, ”Tốt nhất là cậu nên an ủi mẹ, khuyên mẹ, qua một thời gian sẽ ổn. ”
Thời gian là phương thuốc chữa lành vết thương tốt nhất, dù tuyệt vọng đau khổ mức nào cũng sẽ có lúc thay đổi hết.
"Ừ." Trên gương mặt cô bạn cùng tuổi Lâm Phương Phương lại có vẻ nặng nề già dặn, ”Nhưng tớ mệt mỏi quá. ”
"Phương Phương." Mạnh Yên nghe cô nói như vậy, trong lòng đau xót, ”Chúng ta đừng nói chuyện không vui nữa, tớ giúp cậu học nhé ? Cùng học được không ? Tớ sẽ giúp cậu học bổ túc. ”
"Không cần phí sức vào việc này nữa, tớ vốn học không giỏi, trước kia còn có cậu giúp đỡ, bây giờ cậu ở xa tớ, tớ cũng không có tâm trạng.” Vẻ mặt Phương Phương lạnh nhạt, dường như đều thờ ơ với tất cả mọi việc, ”Thật không có gì thú vị, đi học được lợi ích gì ? Nhà tớ không có tiền. ”
Mạnh Yên nhịn hồi lâu, nước mắt từ từ rơi xuống, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, loại người như vậy không đáng làm cha, ông ta khiến con mình trở thành dạng gì ? Thật hy vọng tương lai ông ta gặp báo ứng.
Ngược lại Lâm Phương Phương không khóc, nói đúng hơn là nước mắt của cô sớm đã cạn, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt cứng đờ. Toàn bộ những điều này khiến cho Mạnh Yên vô cùng đau lòng. Phải bị tổn thương đến cỡ nào mới biến thành bộ dạng này ? Cô tự lẩm bẩm, ”Tiểu Yên, tớ thật sự rất hâm mộ cậu, cậu có một người cha tốt, ông ấy rất thương cậu, tại sao đối với cậu cái gì cũng tốt ? ”
"Phương Phương." Mạnh Yên kéo tay cô khóc lóc.
Mạnh Yên khóc hồi lâu rốt cuộc cũng không ngẩn người nữa, an ủi cô mấy câu rồi hẹn một giờ chiều đến nhà ba Lâm, ngồi một hồi xoay người rời đi, lòng của cô khó chịu muốn chết.
Lòng không yên trở về nhà bác cả, mới vừa đến đã cảm thấy không khí có gì không ổn, cô nhìn chung quanh bốn phía một vòng, lập tức khẩn trương. Đây là tình huống gì ? Người phụ nữ kia sao lại ở đây ? Tiểu tam kiếp trước của ba ? Chẳng lẽ bọn họ vẫn còn ý nghĩ thông đồng ?
Vẻ mặt bà nội khẩn trương, Quý Tú Mai giễu cợt nhìn cô, mà sắc mặt Mạnh Ngọc Cương lại kỳ lạ nói không nên lời. Dáng vẻ tiểu tam đỏ mặt ngượng ngùng lại rơi vào trong mắt cô rất đáng giận. Không phải là bọn họ lại sắp xếp xem mắt chứ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.