Đổi Hồn

Chương 6:




Khi Cốc Tuyết đang lấy lại tinh thần thì bỗng dưng cô cảm thấy xung quanh cổ có cảm giác lạnh lẽo, cảm giác đó hình như là do dao hoặc dao găm…hoặc là những thứ sắc bén tạo ra.
Trong bóng đêm, cô nhìn thấy mấy bóng dáng cao lớn, Cốc Tuyết cười khổ, cô cảm thấy thật may mắn vì mua nhiều đồ đạc mà chiếm hết diện tích phòng nên đã đưa Cốc Noãn vào Phỉ Lam chơi với Tiểu Mật, nếu không… Tiền có thể không có, chứ nếu Noãn Noãn có chuyện gì chắc cô sống không bằng chết.
“Đem tiền mấy hôm nay bán hoa quả ra đây!” Bên tai là tiếng uy hiếp, cảm giác lạnh lẽo sau gáy làm cho Cốc Tuyết run rẩy, nhắm mắt lại, Cốc Tuyết vô cùng hối hận, cô thấy mình sơ suất quá, mải mê vui mừng vì buôn bán có lời mà không để ý đến việc bị người ta theo dõi. Cốc Tuyết tuy đơn thuần, nhưng cũng không phải ngu ngốc, nhìn những người này thừa dịp đêm tối tìm đến phòng cô, lại dùng vũ khí uy hiếp cô đưa tiền bán hoa quả cô đã biết hành động mấy hôm nay của mình đã bị người có dụng ý để mắt đến. Cô thật vụng, cũng không phải một người mua hỏi hoa qua của cô xuất xứ từ đâu, mỗi lần khi người mua đến xếp hoa quả lên xe, mọi người xung quanh đều vây xem, chỗ ở của cô lại thường xuyên có hoa quả hoàn toàn toát ra sự vô lý, như vậy rõ ràng là sơ hở, khi nguy hiểm do sơ hở đó gây ra tìm tới cửa thì cô mới nhận thức được, cô thực sự là quá vụng, quá sơ suất rồi!
“Đó là tiền tôi kiếm được, tại sao phải đem ra? Mấy người nửa đêm xông vào, thậm chí không dám bật đèn để tôi nhìn được bộ mặt thật của mấy người, mấy người là cướp, là phạm pháp, không sợ bị công an bắt hay sao?” Cốc Tuyết thực tình là muốn tiêu tiền tiêu tai (dùng tiền để thoát khỏi tai họa) nhưng chỉ sợ mấy người này là dân liều mạng, cho dù lấy tiền rồi cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Mà quan trọng hơn, tiền của cô đều là chi phiếu, mà chi phiếu cô lại vứt vào Phỉ Lam hết rồi, bây giờ cô làm gì có tiền mặt để đưa cho bọn cướp?!
“Bớt nói nhảm đi, mau đem tiền ra đây! Tụi tao để ý mày nhiều ngày rồi, mấy hôm nay mày kiếm được ít nhất phải hơn một trăm vạn, tụi tao cũng không cần nhiều, chỉ cần chia cho anh em tụi tao năm mươi vạn là được rồi, từ nay về sau tụi tao sẽ không tìm mày gây phiền toái nữa, còn không…” Thứ sắc bén trên cổ cô lại áp vào một chút.
Chần chừ một lúc, Cốc Tuyết yếu đuối nói: “Tiền của tôi toàn để trong thẻ, mà mấy người cũng không phải lấy một hai trăm, ở đâu tôi có nhiều tiền mặt như vậy cho mấy người?”
Bọn cướp chần chừ nhưng cũng không nghi ngờ lời nói của Cốc Tuyết, cũng đúng, Cốc Tuyết buôn bán lời nhiều tiền như vậy chắc chắn là để trong ngân hàng, chỉ có kẻ ngốc mới mang nhiều tiền mặt như vậy bên người. Im lặng một chút, một âm thanh trầm thấp nhưng bình tĩnh từ nơi bí ẩn gần đó vang lên: “Vậy cô đem chi phiếu cho chúng tôi, hoặc là cô tự nói cho chúng tôi biết hoa quả này cô lấy chỗ nào? Đừng tưởng bọn tôi là đám ngốc mà đùa giỡn, mấy ngày nay trừ những xe chở hoa quả đi, chúng tôi hoàn toàn không thấy một chiếc xe nào mang hoa quả đến, nhiều hoa quả như vậy, cô cất giấu ở chỗ nào?”
Cốc Tuyết run rẩy trong lòng, dụng ý của người này là muốn toàn bộ tiền? Cốc Tuyết nhắm mắt lại cắn mạnh môi, đáng giận, đều là do cô đắc ý vênh váo mà mang đến tai họa. Cốc Tuyết không nói gì, người bên trái lại áp thứ sắc bén vào cổ cô thêm một chút nữa: “Nhanh lên, đem chi phiếu của mày ra đây, hay là mày không cần mạng nữa?”
Không cần mạng? Cô đương nhiên là cần rồi, nhưng mà cô cũng phải có lá gan lớn nữa, không lẽ kêu bọn họ buông cô ra, để cô đi vào Phỉ Lam lấy chi phiếu, sau đó trơ mắt biến mất trước mặt bọn họ? Chỉ sợ cô sẽ được chết nhanh hơn thôi!
Cốc Tuyết đã đoán được kết cục của bản thân, vì vậy bình tĩnh nói với bọn cướp: “Một phân tiền tôi cũng không đưa cho mấy người!” Sau đó thừa dịp bọn cướp kinh ngạc, Cốc Tuyết căng họng la to: “Cứu mạng với, có người cướp tiền, cứu mạng với!”.
Tiếng la chói tai của phụ nữ giữa đêm tĩnh lặng đặc biệt cực kỳ rõ ràng, dường như ngay từ tiếng kêu cứu mạng đầu tiên, thì tầng ba tòa nhà đối diện đã sáng đèn.
Tiếng la của Cốc Tuyết khiến cho bọn cướp trở tay không kịp, khi Cốc Tuyết kêu cứu lần thứ hai, bọn cướp mới vội vàng dùng tay bịt miệng cô lại. Cốc Tuyết tay chân cùng lúc giãy giụa, hai tay đẩy tên cướp bên trái ra , chân phải đá tên cướp bên phải một cái, sau đó đứng lên rất nhanh chạy ra cửa, vừa chạy vừa la to: “Giết người, cứu mạng, cứu mạng với!”
“Nhanh lên, đừng để nó kêu nữa!” Bọn cướp nghe tiếng kêu la thì rất bối rối, sau đó đều đuổi theo Cốc Tuyết.
Trong bóng tối, Cốc Tuyết cảm thấy mình đã sắp chạy ra khỏi cửa, thì bỗng dưng sau lưng cảm thấy đau đớn, sau đó là mấy thứ gì đó đâm vào cơ thể mình, Cốc Tuyết yếu ớt té xuống đất…
Khi Cốc Tuyết tỉnh lại, cô đang nằm giữa một mảnh ánh sáng trắng, những chỗ khác thì tối đen, chỉ có chỗ cô nằm là có một chùm ánh sáng trắng chiếu rọi. Kỳ lạ, không phải cô đã chết sao? Hơn nữa trên lưng cũng không thấy đau, cô nhớ rõ ràng là mấy tên cướp kia đâm mấy đao trên lưng cô mà. Cốc Tuyết ngờ vực đứng lên đi từng bước về phía trước. Mới vừa bước vài bước chân, cảnh tượng trình diễn trước mắt cô là những hình ảnh chiếu liên tục không ngừng như đang trình chiếu một bộ phim điện ảnh. Diễn viên trong bộ phim đó là một cô gái tên Liễu Chân Nhã, Cốc Tuyết dường như xem bộ phim về Liễu Chân Nhã từ ba tuổi đến mười lăm tuổi. Liễu Chân Nhã là một cô gái bình thường, không xinh đẹp, nhưng ba mẹ cô cực kỳ có tiền, nhưng đáng tiếc, dù ba mẹ có nhiều tiền nhưng Liễu Chân Nhã cũng không hạnh phúc, ngược lại, cô rất bất hạnh, thực sự đau khổ, còn rất hận ba mẹ của mình.
Liễu Chân Nhã từ khi ra đời đã bất hạnh, bởi vì sự ra đời của cô đồng nghĩa với việc ba mẹ cô không được tự do, cô là biểu tượng cho việc bị kiềm chế. Ba Liễu, Mẹ Liễu đều là người của thế gia vọng tộc, vì hai người đều được nuông chiều từ bé đến lớn nên không hề kế thừa được khả năng làm ăn cũng như năng lực quản lý của cha mẹ hai bên, ngược lại chỉ biết ăn chơi tiêu xài phung phí, quần áo là lượt. Dưới tình huống ấy, Ông nội Liễu cùng Ông ngoại Liễu Chân Nhã thỏa thuận với nhau một hiệp định mà chỉ hai người biết, sau đó làm cho Ba Liễu và Mẹ Liễu kết hôn với nhau. Ba Liễu và Mẹ Liễu đều không có năng lực nuôi sống bản thân, vì vậy mang oán giận với đối phương mà kết hôn. Không bao lâu sau thì có Liễu Chân Nhã. Vì không có bản lĩnh chống lại nội ngoại hai bên, đứa bé ngây thơ Liễu Chân Nhã trở thành nơi trút giận của Ba Liễu và Mẹ Liễu.
Khi biết Ba Liễu vàMẹ Liễu ngược đãi Liễu Chân Nhã, ông nội và ông ngoại mang Liễu Chân Nhã về bên cạnh mình nuôi nấng, đồng thời dự định bồi dưỡng cô thành người thừa kế hai nhà Liễu Dương trong tương lai. Năm sinh nhật năm tuổi của Liễu Chân Nhã, ông nội và ông ngoại cô bé ra ngoài mua bánh sinh nhật cho cô thì xảy ra tai nạn xe khiến cả hai người đều mất, từ đó những thàng ngày đau khổ của Liễu Chân Nhã bắt đầu.
Ông Nội, Ông Ngoại Liễu Chân Nhã vừa mất, Ba Liễu và Mẹ Liễu dùng tốc độ ánh sáng ly hôn, không đến một năm sau cả hai đều kết hôn. Liễu Chân Nhã trở thành đứa con riêng mà Ba Liễu và Mẹ Liễu muốn nhanh chóng thoát khỏi mà không thể.
Ba Liễu, Mẹ Liễu đều có gia đình riêng, cô bé Liễu Chân Nhã năm tuổi một mình sống ở biệt thự của Ông Nội Liễu. Chỉ có một bảo mẫu thấy Liễu Chân Nhã tuổi nhỏ không ai chăm sóc, mỗi ngày dành chút thời gian đến nấu cho cô hai bữa cơm, nhưng đến khi Liễu Chân Nhã mười ba tuổi, bảo mẫu kia cũng rời đi.
Liễu Chân Nhã vẫn là một cô bé nhỏ tuổi, không có ông nội, ông ngoại, càng thêm mong ước có được tình yêu của ba mẹ, nhưng mỗi lần xuất hiện trước mặt Ba Liễu và Mẹ Liễu thì cô không bị đánh cũng là bị mắng, thậm chí họ còn không cho phép cô bé xuất hiện trước mặt bọn họ. Bị ba mẹ chối bỏ nhiều lần, Liễu Chân Nhã đau lòng, từ cô bé hiền lành trở nên phản nghịch. Tám tuổi bắt đầu móc túi, đánh nhau, mười tuổi đến vũ trường, sàn nhảy, mười hai tuổi có bạn trai, cắn thuốc lắc, mười bốn tuổi đến bệnh viện phá thai, sau lại bị cô gái cướp bạn trai cô đánh thương tích đầy mình. Đến năm mười lăm tuổi Liễu Chân Nhã đã vào trại cải tạo bốn lần, cũng năm mười lăm tuổi, khi Liễu Chân Nhã mang thai, Ba Liễu và Mẹ Liễu cho cô một trăm vạn và đoạt tuyệt quan hệ cha con, mẹ con.
Dù làm thế nào cũng không được ba mẹ chú ý, Liễu Chân Nhã tuyệt vọng, cuối cùng cô không còn hi vọng gì nữa , Liễu Chân Nhã cắt cổ tay tự sát trong ngôi biệt thự mà Ba Liễu bố thí cho cô.
Xem xong bộ phim ngắn đó, Cốc Tuyết thở dài: “Liễu Chân Nhã thực đáng thương, tại sao lại có cha mẹ nhẫn tâm như vậy chứ, aizzzz…!”
Sau khi cảm thán xong, Cốc Tuyết nhìn xung quanh, trừ chỗ cô đứng, những chỗ khác đều tối đen, “Đây là chỗ nào vậy, làm thế nào để ra ngoài đây?” Cốc Tuyết đi đến đâu, ánh sáng trắng đi đến đó, đi tới đi lui đến lúc Cốc Tuyết bực mình: “Ai rãnh rỗi nhốt tôi ở đây vậy, mau thả tôi ra ngoài đi!”
Trên đầu xuất hiện một chùm sáng, một bóng trắng lơ lửng giữa chùm sáng ấy nhỏ giọng nói với Cốc Tuyết: “Chị Liễu, xin lỗi chị, để chị tiếp nhận cục diện rối rắm của em, đối với chị…Chị Liễu, đứa bé trong bụng em nhờ chị, thực sự thực sự xin lỗi, cũng rất cảm ơn chị…” Bóng trắng giữa chùm sáng tan đi, sau đó chùm sáng cũng biến mất.
“Đừng đi, đừng đi, ý của cô là gì, còn nữa, đem tôi…” thả ra đi. Cốc Tuyết nhảy theo hướng chùm sáng, sau đó bỗng nhiên mảnh sáng trắng bao quanh cô rực rỡ chói mắt hơn, khiến Cốc Tuyết không thể mở mắt, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cô lại mất đi ý thức lần nữa.
Lần thứ ba tỉnh lại mở mắt ra, trong lòng Cốc Tuyết bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, sao mà năm lần bảy lượt hôn mê rồi tỉnh lại vậy?!
Lần tỉnh lại này không phải là đêm tối, nhưng trên đầu là đèn sáng trưng, trên vách tường trắng tinh phải trái đều là gạch men nhìn rất quen thuộc, chống người lên quan sát xung quanh, quan sát xong thì Cốc Tuyết khiếp sợ, đây không phải là phòng tắm trong phòng ngủ của Liễu Chân Nhã sao? Đó không phải là một bộ phim sao? Tại sao cô lại vào trong bộ phim rồi?
Trong lòng sợ hãi, Cốc Tuyết run rẩy hai tay, hai chân bước ra khỏi bốn tắm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt cũng không dám liếc vào bồn tắm xem có máu hay không. Phòng tắm rất trơn, vì híp mắt lại mà bước đi nên Cốc Tuyết lảo đảo ngã sấp xuống sàn phòng tắm, đau đớn khi ngã xuống làm sợ hãi trong lòng Cốc Tuyết lên đến đỉnh điểm, Cốc Tuyết không thể chịu đựng được nữa khóc lớn lên, đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây?
Cốc Tuyết vừa khóc vừa nhịn đau bò lên, trước gương là một người cao cao, cô gái trong gương tóc vàng, da trắng bệch, đôi mắt hoảng sợ rưng rưng… Cốc Tuyết bình tĩnh nhìn cô gái trong gương, cô gái trong gương cũng bình tĩnh nhìn lại Cốc Tuyết. “A!!!!!!!!!” Cốc Tuyết hết sức hoảng sợ, nâng cánh tay run run chỉ vào trong gương thét lên: “Liễu Chân Nhã! Cô là Liễu Chân Nhã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.