Edit:V.O
Đông thúc cũng dứt khoát để cho mọi người giải tán, thuận miệng nói với Bạch Vũ, “Vị kia là đại thiếu gia Chu gia, Chu Thanh Hà. Cũng là thống lĩnh
Quận vương rất tín nhiệm.”
Bạch Vũ nghe tiếng Hoàn Tố Âm kêu thảm thiết, hiểu được Đông thúc thật có ý tốt nhắc nhở, gật gật đầu, “Ta sẽ cẩn thận.
Sau khi nàng hướng Đông thúc cáo từ, đến Công hội Triệu hoán sư, giao 50 ly Phi Hồng Chi Nguyệt cho Thương trưởng lão, nhận được gần 450 vạn tinh
thể thứ phẩm.
Nàng lấy ra trong đó 200 vạn mua dược liệu, tiếp tục trở về làm Phi Hồng Chi Nguyệt.
Chờ đến lúc nàng làm xong một đống Phi Hồng Chi Nguyệt, đấu giá hội đã bắt
đầu rồi. Sa Hoằng vẻ mặt xanh xao xuất hiện ở trước mặt nàng, mời nàng
cùng đi đấu giá hội.
Bạch Vũ nhìn thấy khuôn mặt hắn có vẻ dinh
dưỡng không tốt, kinh ngạc vạn phần, “Ngươi không phải đi tiêu diệt sao? Nhưng sao ta lại có cảm giác giống như ngươi bị đói bụng nhiều ngày
chưa ăn cơm?”
”Không, chỉ là ta gặp chút chuyện không buồn bực.”
”Chuyện gì?”
Sa Hoằng đờ đẫn nhìn nàng, “Ngươi không biết sao? Chu Thanh Hà bị người đánh.”
Bạch Vũ nâng mi, cái kia đâu có liên quan gì tới ta?
”Tiềm Long Vệ hắn mang đi theo cũng bị đánh. Ba người toàn bộ trọng thương.”
Ánh mắt Bạch Vũ trầm xuống, “Không phải là Bắc La Quận quốc sai khiến đó chứ?”
”Chính là bọn họ làm. Bắc La Quận quốc lần này phái tới đều là Triệu hoán sư
dưới 20 tuổi, là những người được đề cử cho Triệu hoán đại hội, đầu lĩnh chính là hai đệ tử Liễu gia, bọn họ đưa ra yêu cầu phải luận bàn một
chút.”
”Sau đó Chu Thanh Hà đáp ứng?”
”Hắn không thể không đáp ứng.”
”Nhưng hắn vì cái gì mà bị đánh?!” Bạch Vũ không hiểu, Chu Thanh Hà đại biểu
cho Quận vương đi nghênh đón sứ thần Bắc La, cũng không phải Tiềm Long
Vệ, người được đề cử cho Triệu hoán đại hội luận bàn với hắn để làm gì?
”Còn không phải do hắn ngu xuẩn, đầu óc nổi nóng liền xông lên!” Sa Hoằng
tức giận nói. Nếu là người trẻ tuổi trong lúc đánh giá bị thua thì không tính, nhưng Chu Thanh Hà là thống lĩnh, đại biểu cho thể diện của Quận
vương! Hiện tại hắn lại thua, mặt mũi Đông Nhạc coi như đã bị vứt đi.
Bạch Vũ mâu quang chớp động, “Bắc La Quận quốc này mài dũa người được đề cử lợi hại như vậy?”
”Đúng vậy. Hai người Liễu gia này nghe nói ở Bắc La chính là trình độ ở trong năm người đứng đầu, người lợi hại nhất - Bắc Thần Phong nghe nói đang
chuẩn bị tiến sâu vào Triệu hoán sư. Nếu hắn thật sự làm được, hắn sẽ
trở thành Triệu hoán sư trẻ tuổi nhất tồn tại trong lịch sử từ trước tới nay ở Bắc La Quận quốc!”
Bạch Vũ con ngươi lạnh lẽo như nước
càng phát ra thâm trầm. Triệu hoán sư trẻ tuổi nhất từ trước tới nay,
thực rất giỏi sao? Có lợi hại như thế nào thì cũng đều là thứ cặn bã!
”Không nói đến chuyện này nữa, hôm nay có đấu giá hội ngươi có biết không?
Theo ta cùng đi đi, ta có thư mời.” Sa Hoằng cười tủm tỉm giơ lên thiệp
mời ở trước mặt Bạch Vũ.
Thiệp mời như vậy Bạch Vũ cũng từ chỗ
Thương trưởng lão nơi đó nhận được, lại thiệp mời màu vàng với quy cách
cao nhất, bất quá nếu Sa Hoằng có, Bạch Vũ cũng không muốn dùng của
chính mình.
Hai người đi vào phòng đấu giá khổng lồ của nghiệp
đoàn Triệu hoán sĩ, người thật sự có rất nhiều, tùy tiện quét mắt một
cái liền nhìn thấy hai người quen, Chu Thanh Hà, Hoàn Tố Âm.
Chu
Thanh Hà vẫn như trước tinh thần hăng hái, khí vũ hiên ngang, hoàn toàn
nhìn không ra bộ dáng mới bị người đánh, xem ra thương thế cũng không
phải rất nặng.
Hoàn Tố Âm có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn thấy Bạch Vũ, tươi cười nháy mắt vỡ vụn, khuôn mặt dữ tợn dọa người, “Bạch
Vũ, ngươi tới nơi này để làm gì?”
”Lời này không phải ta nên hỏi
ngươi sao?” Bạch Vũ sâu kín liếc mắt nhìn nàng ta một cái, “Ngươi có lẽ
hẳn là còn bị treo không phải sao? Vì sao bây giờ lại ở chỗ này?”
Hoàn Tố Âm nổi trận lôi đình, nhớ tới những vết thương do roi gây ra khắp cả người nàng ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Vũ! Nếu không phải sau đó Quận vương bảo Đông thúc mở ra một mặt, nàng ta chỉ sợ thật sự phải
chết ở dưới roi da.