Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 67: Cực phẩm linh tửu, hợp tác (2)




“Cái này..... hắn có thể là nhìn nhầm, ngươi không cần phải để ý tới hắn.” Thương trưởng lão vui cười hớn hở, trong lòng lại rít gào: thứ tốt như vậy còn không cần, há lại có thể là nhìn nhầm, căn bản là mắt mù! Cái tên Hành Tuấn Sơn kia nên vứt đến hoang mạc hái thuốc.
Hắn nghĩ như vậy, lúc sau trở về liền làm như vậy, Hành Tuấn Sơn nằm mơ cũng không nghĩ đến bởi vì lúc trước hắn không thu gì đó mà khiến cho hắn từ một Hội trưởng biến thành người làm công hái thuốc.
”Nếu cô nương nguyện ý đem rượu này bán cho ta, vì Vô Trần tửu lâu cung ứng Phi Hồng Chi Nguyệt, Vô Trần tửu lâu chúng ta nguyện ý ra giá mua.” Thương trưởng lão tiếp tục mặt dày mày dạn khuyện bảo Bạch Vũ.
”Ngươi cho ta bao nhiêu tiền?”
Thương trưởng lão lo lắng một chút: “Bảy vạn tinh thể thứ phẩm một ly.”
Một ly Tụ Linh Thần Tửu chỉ bán ra có năm vạn, nhưng hắn nguyện ý vì Phi Hồng Chi Nguyệt ra giá.
Hắn hiểu được nếu Phi Hồng Chi Nguyệt xuất hiện thì sẽ có ý nghĩa gì, đây là một loại Linh tửu hoàn toàn mới, vượt qua Linh tửu lúc trước của Vân Vũ Thần Châu! Vô Trần Cung phải đem Phi Hồng Chi Nguyệt này nắm ở trong tay. Chẳng sợ không kiếm được tiền, cũng phải đem Phi Hồng Chi Nguyệt đặt bán ở Vô Trần tửu lâu!
”Bạch Vũ lắc đầu: “Mười vạn!”
Thương trưởng lão hiểu được, Bạch Vũ đương nhiên cũng hiểu được.
Phi Hồng Chi Nguyệt một khi bán ra, có thể lập tức đào thải những Linh tửu khác trên toàn bộ đại lục này, nếu không phải từ trong Vô Trần tửu lâu bán ra, Vô Trần tửu lâu sẽ bỏ lở chiêu bài, đơn giản tổn thất chính là Linh tửu bán không được.
”Mười vạn rất cao? Chúng ta cũng phải có ít tiền lời, tám vạn đi.”
”Chín vạn.”
”Tám vạn năm.”
Bạch Vũ vỗ bàn: “Tám vạn tám ngàn tám, con số này may mắn, liền định như vậy đi.”
Thương trưởng lão: “.....”
Dạ Quân Mạc bình tĩnh nhìn Bạch Vũ vì say rượu mơ hồ mà vẫn không tha cùng Thương trưởng lão cò kè mặc cả, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Hắn thích bộ dạng này của Bạch Vũ không buông tha cho người khác, yêu kiều kiêu ngạo làm cho hắn muốn xoa bóp hai má phấn hồng của nàng.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thương trưởng lão một cái, Thương trưởng lão lập tức không dám nói tiếp nữa, phi thường vừa lòng đồng ý giá cả này, cùng Bạch Vũ ký giao ước hàng tháng cung ứng 100 ly Phi Hồng Chi Nguyệt. Bạch Vũ hẹn hàng tháng đúng giờ đem Linh tửu đưa đến Công hội Triệu hoán sư ở Đông Nhạc Vương thành.
”Nguyên lai cô nương là người Đông Nhạc Vương thành, không biết có thể cho ta biết danh tính được không?” Thương trưởng lão hỏi.
Bạch Vũ không tính toán đem thân phận nói cho Thương trưởng lão biết, đang cố nghĩ ngợi ra một cái tên giả, Dạ Quân Mạc thình lình nói: “Dạ Vũ.”
”Đúng, ta gọi là Dạ Vũ.” Bạch Vũ cảm thấy được vô cùng dễ nghe, liền gật đầu xác nhận, hoàn toàn không ý thức được Dạ Quân Mạc thêm họ của hắn vào cho nàng.
Thương trưởng lão cầm lấy huy chương Triệu hoán sư của Bạch Vũ, nhẹ nhàng vuốt một cái, huy chường từ màu đồng cổ có chút cũ thăng cấp thành màu vàng trong sáng óng ánh.
”Dạ Vũ cô nương, huy chương này đại biểu ngươi là khách nhân tôn quý nhất của chúng ta. Cầm nó đi đến Công hội Triệu hoán sư, bọn họ sẽ biết ngươi là Dược thiện sư cung cấp cho chúng ta. Ngươi yên tâm, Hội trưởng ở Đông Nhạc Vương thành nhất định sẽ lập tức giao tiền hàng cho ngươi, tuyệt đối không giống Hành Tuấn Sơn não tàn như vậy.”
”Vậy là tốt rồi.” Bạch Vũ thu hồi huy chương. Thương trưởng lão vui tươi hớn hở cầm ly Phi Hồng Chi Nguyệt còn lại, hưng phấn đi bẩm báo cung chủ, thu được bảo bối, đương nhiên muốn báo cho Cung chủ một tiếng.
Bạch Vũ cũng thực cao hứng, ký kết thành công sinh ý này, về sau tiền để tu luyện cũng không cần phải sầu não nữa, tu luyện chính là chuyện thập phần đốt tiền.
”Đến, vì chúc mừng cho ta đem Phi Hồng Chi Nguyệt bán đi, chúng ta uống rượu đi!” Bạch Vũ hai gò má đỏ hồng, lảo đảo bưng lên một ly Linh tửu uống một hơi cạn sạch, phát hiện Dạ Quân Mạc không có nhúc nhích: “Ngươi sao lại không uống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.