Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 561: Linh hồn trở về, kinh hỉ 2




Khế ước chiêu hồn tham lam cắn nuốt máu tươi của Bạch Vũ, mỗi một giọt đều là huyết mạch Sáng Thế. Bây giờ, Bạch Vũ đã lấy lại huyết mạch chân chính, máu của nàng càng thêm quý giá hơn trước kia. Không nói cứu sống người chết, hồi sinh bạch cốt, cũng đã ngang với Thần dược chữa thương 5000 năm!
Bạch Vũ bỏ thêm máu tươi của chính mình vào làm thuốc dẫn trong thuốc tắm cho Dạ Quân Mạc, có máu của nàng, mới có thể dễ dàng dung hợp dược hiệu của 87 loại dược liệu cùng một chỗ, phát huy được hiệu quả tốt nhất.
Nàng biết máu của chính mình quý giá bao nhiêu, làm vật tế là hoàn toàn đủ, tuy lần này tiêu hao hơi nhiều, nhưng sẽ không thương tổn đến bản thân nàng, không đến mức mất máu quá nhiều.
Tốn một chút máu tươi có thể cứu sống Dạ Quân Mạc, đã rất đáng.
Cuối cùng, khế ước trận cũng hấp thu đủ cực phẩm, lực lượng chiêu hồn hoàn toàn bạo phát ra, ánh sáng vàng rực rỡ nhấn chìm trăm dặm chung quanh khế ước trận trong nháy mắt, khuếch tán ra bốn phía.
Ám Ưng và hai con mãnh thú đứng bên cạnh không tự chủ được che mắt, ánh sáng lóa mắt làm cho bọn họ hoàn toàn không mở mắt ra được.
Bạch Vũ ôm lấy Dạ Quân Mạc, cũng không nghĩ tới Chiêu hồn trận lại bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy.
Dù sao linh hồn cũng là Thần Hoàng, quả nhiên muốn tìm lại phải trả giá không nhỏ.
Linh hồn Dạ Quân Mạc vẫn chỉ được phong kín trong người, không bay ra ngoài, nếu bay ra ngoài, chỉ sợ Bạch Vũ chảy hết máu toàn thân cũng không đủ triệu hồi được linh hồn của Dạ Quân Mạc.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng biến mất, khế ước trận cũng lập tức biến mất theo.
Bạch Vũ cúi đầu nhìn Dạ Quân Mạc trong lòng, hắn vẫn giống như ban đầu, không có động tĩnh gì, không biết sống hay chết.
Bạch Vũ có chút hoảng hốt kéo cổ tay Dạ Quân Mạc, chuẩn bị bắt mạch cho hắn, bỗng nhiên một trận hoa mắt chóng mặt đánh úp lại, Bạch Vũ chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết nữa rồi.
Hình như trước khi hôn mê nàng thấy Ám Ưng hoảng sợ kêu lên chạy về phía nàng: “Bạch Vũ...”
...
Vực Ám Dạ, ba người Dạ Vương, Ảnh Vương, U Vương nghiêm mặt, ngồi ở trong đại sảnh, mắt to trừng mắt nhỏ không nói lời nào. Cả sảnh đường tràn ngập không khí quỷ dị, áp lực khiến toàn thân người không thoải mái.
Ám Lân lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, tự nhiên uống trà.
Ba người trừng mắt nhìn một lúc lâu cũng không biết mở miệng như thế nào, đồng loạt chuyển ánh mắt tới trên người Ám Lân.
Ám Lân có làm bộ chậm chạp như thế nào đi nữa, bị ba tầm mắt như dao găm nhìn chằm chằm cũng có cảm giác. Hắn vô tội ngẩng đầu: “Sáng tinh mơ ba vị chạy tới nơi này, có chuyện?”
Khóe miệng ba người rụt rụt, chẳng lẽ không phải ngươi tới tìm chúng ta sao?
Ảnh Vương vội ho một tiếng: “Hộ pháp Ám Lân, không phải ngươi nói Thánh Quân có chuyện tìm chúng ta sao?”
“A..., ngươi nói chuyện đó à.” Ám Lân cười tít mắt đặt ly trà xuống: “Thánh Quân nói người tu dưỡng một khoảng thời gian nữa sẽ chuẩn bị trở về Ám Dạ Đế Quốc, nhờ vài vị giúp đỡ sắp xếp một chút.”
“Đây là chuyện nên làm, dù sao Đại lục Hiên Thổ cũng không an toàn.” Dạ Vương gật đầu, muốn nói lại thôi.
U Vương không nhịn được hỏi: “Vậy không còn chuyện khác nữa à?”
“Không có. Các ngươi có thể trở về.” Ám Lân cười như tẩm gió xuân, hạ lệnh tiễn khách.
Sắc mặt ba vị Vương xanh mét, bọn họ cũng không tin Ám Lân không nghe thấy lời đồn gần đây.
“Hộ pháp Ám Lân, có phải Thánh Quân đã ký khế ước chủ tới với Bạch Vũ đúng không?” U Vương thốt ra, hắn đã sớm không nhịn được rồi.
Ám Lân dùng ánh mắt ngu ngốc lườm hắn: “U Vương cẩn thận lời nói. Chẳng lẽ bên ngoài nói cái gì, ngươi sẽ tin cái đó sao? Đây rõ ràng chính là lời đồn Sáng Thế Thần Điện rải ra. Bị mắc bẫy một lần thì cũng thôi, thêm một lần nữa thật sự xứng đáng là kẻ ngốc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.