Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 486: Trung tâm Tháp Thiên Ky 5




Edit: V.O
Thượng Quan Vân Trần lại bị làm cho tức giận, ta nuôi lớn các ngươi dễ lắm sao? Các ngươi lại bỏ chạy theo người ta như vậy! Phải biết rằng mãnh thú hình người còn hiếm thấy hơn mãnh thú cấp bá chủ, trong 1000 con mãnh thú cấp bá chủ cũng không chắc có thể xuất hiện một con, hắn ta đã tiêu tốn 5000 năm chỉ để tìm mầm hai con mãnh thú này!
Kết quả hiện tại hai con mãnh thú hình người nuôi lớn rất không dễ dàng lại đi theo Bạch Vũ ngay dưới tình huống hắn ta không biết tới! Đừng nói vì Bạch Vũ có sức quyến rũ gì, đánh chết hắn ta cũng không tin.
"Được, được, ngay cả mê cung cũng không ngăn ngươi được, vậy cũng đừng trách ta hành động thật sự!" Thượng Quan Vân Trần nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại dâng lên một chút bất an và một loại cảm xúc nói không nên lời.
Vạn năm trước, Bạch Vũ kia trong mắt hắn ta là ngu xuẩn nghịch ngợm, chuyện gì đều dễ bị gạt, hiện giờ cả người lại trở nên sáng ngời chói mắt, đã không còn thực lực cao cao tại thượng trời sinh như lúc ban đầu, hết lần này đến lần khác hóa giải tử cục (con đường chết), thật sự thay đổi khiến cho hắn ta có chút không còn hiểu rõ nữa.
Nhưng đáng tiếc, từ vạn năm trước, lúc hắn ta bắt đầu chọn hợp tác với Ngọc Ưu Liên để giết Bạch Vũ, Bạch Vũ chắc chắn phải chết! Cho dù nàng luân hồi chuyển thế, cũng phải khiến cho nàng làm lại một lần nữa!
Mắt thấy ba người đi ra mê cung, thẳng đến cứa thứ bảy, cũng là cửa ải cuối cùng, phá cửa ải này, nàng liền có thể đi vào trung tâm Tháp Thiên Ky, tìm được trái tim của Dạ Quân Mạc và lối ra.
Nếu dựa theo tính huống bình thường, Bạch Vũ thật sự có thể một đường vượt ải, ra khỏi Tháp Thiên Ky.
Tuy thực lực của nàng không tốt lắm, nhưng hiển nhiên là thông minh hơn trước kia, cũng chín chắn hơn, ánh sáng trong mắt nàng sáng ngời mà tự tin, không hề sợ hãi các loại cơ quan của Tháp Thiên Ky, ung dung quyết đoán đối phó, đều đã hoàn toàn khác với trước kia rồi.
Nhưng, cuối cùng vẫn là kẻ địch, không phải sao? Nếu tính giết nàng, thì không có bất kỳ băn khoăn gì. Trong mắt Thượng Quan Vân Trần dâng lên tàn nhẫn, nhắm mắt lại, tập trung tinh lực, yên lặng dịch chuyển cơ quan Tháp Thiên Ky.
Bạch Vũ đang nói chuyện phiếm với hai con mãnh thú hình người, hai con mãnh thú này thật là, một con có hứng thú với thơ ca, ba câu không rời thơ, động một tí liền mở miệng ra văn thơ, nhờ Bạch Vũ bình phẩm.
Trong lòng Bạch Vũ rơi lệ, nàng thật sự không hề thông thạo đối với thơ ca gì gì đó, chỉ có thể đối phó, diendanlequydon – V.O, thường cướp hai câu thơ ca của Đại thi nhân ở Vị Diện khác làm ra, chắp vá lại ném cho Thụ Tinh.
Một con khác có hứng thú với ăn uống, tay Bạch Vũ cầm đầy miệng đều là thứ ăn ngon.
Bạch Vũ tỏ vẻ nàng vẫn cực kỳ có lòng với thức ăn ngon, nhưng là đối mặt với Thủy Qua nói chưa tới ba câu liền cảm thấy đói bụng, nhìn nàng giống như nhìn một khối thịt ba chỉ, thật tình cảm thấy như đi qua núi lớn, sợ lúc nào đó sinh vật trông như đứa bé đáng yêu hung tàn đói sẽ ngoan độc ăn nàng.
May mà chỉ số thông minh của Thủy Qua và Thụ Tinh không cao, nhưng nhân phẩm... A..., thú phẩm cũng không tệ lắm, nếu đồng ý đi với nàng, liền không tính ăn nàng, ít nhất trước khi rời đi Tháp Thiên Ky sẽ không tính ăn luôn nàng.
Bọn chúng một con là muốn ra khỏi Tháp Thiên Ky, tìm cố hương, con kia thì đi theo Bạch Vũ, ăn thức ăn ngon nàng làm, đối với bọn chúng mà nói, Bạch Vũ là người có thể dẫn bọn chúng ra khỏi Tháp Thiên Ky, chỉ cần không phải đói sắp chết, thì sẽ không ăn Bạch Vũ.
Có hai con mãnh thú này bảo vệ, vấn đề Bạch Vũ không đủ thực lực trong Tháp Thiên Ky coi như đã được giải quyết, cho dù gặp phải cửa ải không đánh lại được cũng không sao.
Bọn họ đang đi tới, đụng phải bốn người bọn Diệt ở trước mặt, không biết sao bốn người này lại tìm được nhau rồi.
Nhìn thấy bộ dạng bọn họ khí thế lớn đi tới, Thụ Tinh không đợi Bạch Vũ nói chuyện, cũng rất không vui quất ra hơn mười sợi dây leo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.