Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 428: Cữu cữu đến (4)




Edit: V.O
Tim hai nàng ta không kiềm được đập nhanh, cho dù Dạ Quân Mạc không phải là Thánh Quân, cũng đủ để khiến hai nàng ta động tâm.
Dạ Quân Mạc chỉ lạnh lùng đảo qua bọn họ: "Bọn họ không được."
Một câu khiến cho tâm tình bọn họ chìm xuống đáy cốc trong nháy mắt.
Nam Môn Tĩnh tiến lên một bước, nghi ngờ mở miệng: "Cũng chưa thử qua, sao Thánh Quân biết chúng ta không được? Ngoại trừ chúng ta, chẳng lẽ Thánh Quân còn có lựa chọn tốt hơn?"
Dạ Vương nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Quân Mạc, phát hỏa: "Thánh Quân, bọn họ hoàn toàn là đội ngũ có thực lực cực mạnh ở Ám Dạ Đế Quốc, ngươi còn muốn chọn ai? Bạch Vũ sao? Nàng ta đã hại ngươi một lần, sao ngươi vẫn..."
"Ngậm miệng!" Dạ Quân Mạc lớn tiếng cắt ngang Dạ Vương, hơi thở lạnh lùng hà khắc khiến người ta run sợ khuếch tán vang dội, khiến cho người ta có một loại cảm giác ép bức khủng bố.
Nhất thời, Dạ Vương nói không ra lời, sắc mặt năm người khó coi, trên người giống như cõng một ngọn núi lớn nặng ngàn cân, lung lay sắp đổ, sống lưng chỉ có thể liều mạng thẳng tắp.
"Bao năm qua, đội ngũ mạnh nhất được đưa đi Thần Vực đều phải được bồi dưỡng trọng điểm,với hi vọng đoạt được thắng lợi. Năm người bọn họ chỉ có thể làm đội viên, ta cũng đã lựa chọn đội trưởng." Biểu hiện trên mặt Dạ Quân Mạc lạnh lùng, không thu lại khí thế chút nào.
Nam Môn Tĩnh đứng càng gần, sau lưng càng ướt đẫm mồ hôi lạnh, một loại cảm giác sợ hãi bao phủ trên người nàng ta, nàng ta phát hiện bản thân mình hoàn toàn không có tư cách mở miệng ở trước mặt Thánh Quân. Nàng ta bắt đầu hối hận, hối hận mình tùy tiện mở miệng nghi ngờ Thánh Quân.
Dạ Vương thấy thế, đành phải dẫn theo bọn họ vội vàng cáo lui, nếu tiếp tục giằng co, thể nào năm người này cũng không thể không choáng váng. Diendanlequydon – V.O
Đi khỏi chỗ ở của Dạ Quân Mạc, năm người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nam Môn Tĩnh lau mồ hôi trên mặt, không cam lòng hỏi Dạ Vương: "Dạ Vương, rốt cuộc Bạch Vũ đó là ai? Vì sao Thánh Quân cứ chăm chăm để cho nàng ta làm đội trưởng?"
"Hừ, chỉ là một Linh Sư trung cấp."
"Cái gì?" Năm người lắp bắp ngạc nhiên, để cho một Linh Sư ép ở trên đầu bọn họ, dựa vào cái gì?
"Dạ Vương, một Linh Sư hoàn toàn không xứng chỉ huy chúng ta, nếu Thánh Quân thật sự để cho nàng ta tới, cũng đừng trách nhóm chúng ta không khách sáo." Nam Môn Tĩnh lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn không khách sáo như thế nào? Đuổi nàng ta đi? Thánh Quân vô cùng xem trọng nàng ta, các ngươi cứ làm ra vẻ đi, dù sao sau khi đến chỗ Thần Vực, cũng dựa vào nhóm người các ngươi." Dạ Vương nói lời khích lệ.
"Thật sự là phiền phức, đến lúc đó nói không chừng lại vẫ phải bảo vệ nàng ta." Một đệ tử tóc dài mặc áo bào màu lam khinh thường nói.
"A, có gì phải phiền phức?" Nam Môn Tư chơi đùa sợi tóc của mình, cười xinh đẹp: "Bạch Vũ đó muốn làm đội trưởng thì cứ để cho nàng ta làm là được, nàng ta có thể thông qua thi đấu tuyển chọn hay không vẫn còn chưa nói được. Chúng ta mới đúng thật là người Thánh Quân có thể dựa vào, đợi cho cuộc chiến Thần Vực lần này trôi qua, Thánh Quân sẽ hiểu rõ chúng ta thôi."
Đôi mắt mê hoặc của nàng ta lóe sáng nụ cười, độ cong bên miệng chứa một chút ngạo nghễ duy ngã độc tôn (ý nói chỉ có bản thân mình là tốt nhất, là duy nhất).
Dạ Vương nhìn nàng ta, hài lòng gật đầu, ông ta không chọn lầm người.
Sớm hay muộn thì Dạ Quân Mạc cũng phải lấy thê (vợ), cho dù nữ tử bên cạnh hắn là dòng tộc nào của Ám Dạ Đế Quốc đưa lên cũng đều được, nhưng tuyệt đối không thể là Bạch Vũ!  
Nam Môn Tư và Nam Môn Tĩnh là nữ tử Dạ gia nuôi lớn, có thân phận của Dạ gia, nhưng không có huyết thống Dạ gia, hai nàng ta có thiên tư hơn người, bề ngoài tinh xảo, hai nàng ta chính là nữ tử được cố ý chuẩn bị cho Dạ Quân Mạc.
Nếu hai nàng ta thông minh thì sẽ hiểu rõ làm thế nào để ép Bạch Vũ xuống, khiến cho Thánh Quân không thể không lấy hai nàng ta.
Thật ra Dạ Vương cũng hiểu rõ ý Thánh Quân muốn để cho Bạch Vũ làm đội trưởng, dù sao Bạch Vũ cũng là huyết mạch Thần Sáng Thế để lại, là chủ nhân của Thần Vực, vấn đề là nàng ta luân hồi chuyển thế nhiều lần như vậy, huyết mạch vốn cũng không còn ở trên người nàng ta, sao Thần Vực đâu có thể nhận ra nàng ta nữa? Thánh Quân suy nghĩ thật hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.