Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 401: Độc chết người (4)




Edit: V.O
Bạch Vũ nghe xong, vẻ mặt không có một chút thay đổi, thản nhiên nhấp một ngụm trà: "Ngươi giúp chàng ấy như thế nào?" 
"Nếu Thánh Quân muốn lấy thê, Ngũ Vương đều sẽ dốc hết sức đẩy người trong nhà lên, chỉ cần lấy ta, mới chính là sự lựa chọn tốt nhất của người. Ta là nữ nhi của Linh Vương, ta đại biểu cho Tô gia, người lấy ta, Tô gia và người sẽ là một thể. Quan hệ của U Vương và cha ta cũng vô cùng tốt, hai nhà chúng ta đủ để tạo thành thế cân bằng với Dạ Vương và Phượng Vương, đồng thời Ảnh Vương là thế lực của bản thân Thánh Quân. Người có thể nắm chắc Đế Quốc trong tay, lấy ngươi thì người sẽ không có bất cứ ích lợi gì." Tô Lăng Dung trịnh trọng phân tích.
Bạch Vũ lại nở nụ cười: "Theo như lời ngươi nói, bây giờ Linh Vương và Tô gia đang hai lòng với Thánh Quân sao?"
Tô Lăng Dung nhíu mày: "Ta không nói như vậy. Đương nhiên là cha ta trung thành và tận tâm với Thánh Quân."
"Vậy là được rồi. Thánh Quân không xem trọng ngươi, mà là Linh Vương. Chỉ cần Linh Vương trung thành và tận tâm với chàng ấy, có ngươi hay không cũng không sao." Bạch Vũ để ly trà qua một bên: "Theo ta được biết, Linh Vương và Tô gia các ngươi là do một tay Thánh Quân kéo lên, nếu chàng ấy có thể kéo các ngươi lên, thì cũng có thể quẳng các ngươi xuống. Ta tin chàng ấy hoàn toàn có thực lực này."
Sắc mặt Tô Lăng Dung có chút trắng bệch: "À, đương nhiên là Thánh Quân có thực lực này. Nhưng ta làm Vương Hậu của Thánh Quân, ta sẽ nạp thiếp cho người, lấy mỗi nữ tử có gia thế lớn về để cân bằng hậu cung, ngươi sẽ làm như vậy sao?"
Đầu Bạch Vũ đầy vạch đen, còn chưa gả cho Dạ Quân Mạc đã nghĩ muốn nạp thiếp cho chàng ấy, ngươi có bao nhiều luẩn quẩn trong lòng đây?
"Đương nhiên ta sẽ không, chàng ấy là của một mình ta, nếu chàng ấy dám nhìn nữ nhân khác, ta sẽ không cần chàng ấy nữa." Bạch Vũ ngầm đau lòng nói.
Dien*dan*le*quy*don – V.O
Tô Lăng Dung cười lạnh: "Ngươi lừa ai? Ngươi thật sự có thể cam lòng không cần Thánh Quân sao?"
"Đương nhiên cam lòng, nếu lòng của chàng ấy không phải của một mình ta, vậy thì cũng không cần tất cả, Bạch Vũ ta cũng không cần thứ phẩm tồi tàn!"
"Ngươi..." Tô Lăng Dung không nghĩ tới Bạch Vũ muốn độc chiếm Dạ Quân Mạc như vậy, lại còn nói ra công khai: "Ngươi không sợ Thánh Quân nghe xong sẽ tức giận sao? Cho dù Thánh Quân bằng lòng, ngươi cho là người dưới quyền người sẽ bằng lòng sao? Dạ Vương và Phượng Vương đã coi trọng vị trí Vương Hậu của Thánh Quân từ lâu, ngươi chỉ là một Triệu Hoán Đại Sư nho nhỏ, làm sao chống lại được?"
"Chuyện đó không phiền ngươi quan tâm, nếu thực sự có một ngày ta muốn gả cho Dạ Quân Mạc, đương nhiên sẽ khiến cho tất cả bọn họ ngậm miệng!" Bạch Vũ thờ ơ nói.
"Nói khoác mà không biết ngượng! Chính ngươi vẫn còn đang được Thánh Quân che chở, người coi trọng ngươi, đúng là xui tám đời rồi!" Tô Lăng Dung nổi giận đùng đùng, cơn tức giận không đè ép được liên tục phun ra, quơ lấy cái ly thẳng tay ném qua.
Bạch Vũ hơi nghiêng người, cái ly nện lên tường, vỡ tan tành xuống đất.
Không hiểu sao trong lòng Bạch Vũ lại nặng nề, không phải Dạ Quân Mạc thích nàng là xui xẻo đó chứ? Kiếp trước cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng bị ép luân hồi chuyển thế, luân hồi trăm kiếp, Dạ Quân Mạc lại đuổi theo tìm nàng một vạn năm.
Một vạn năm! Hắn ghi tạc nàng ở trong lòng một vạn năm, thân thể có bệnh, liên tục bị không gian xé rách, biến thành người đầy vết thương chỉ để gặp lại nàng. Nhưng nàng đã quên mất những ký ức về hắn từ lâu, có đôi khi nàng cảm thấy, nàng không xứng để cho Dạ Quân Mạc tìm nàng lâu như vậy.
Bạch Vũ nâng mắt nhìn Tô Lăng Dung đầy ngập tức giận, mỉa mai cười lạnh: "Ngươi hoàn toàn không biết gì hết. Ngươi không biết ta là ai, ngươi cũng không biết giữa ta và Dạ Quân Mạc đã từng xảy ra chuyện gì, các ngươi không có tư cách nói lung tung về ta! Còn nói cái gì mà chỉ có ngươi làm Vương Hậu mới có thể giúp được chàng ấy, ngươi dám lặp lại lời đó một lần nữa ở trước mặt Dạ Quân Mạc và phụ thân ngươi không?"
"Ta..." Mặt Tô Lăng Dung đỏ lên, một chữ cũng không nói nên lời, sập cửa "rầm" một tiếng, đi ra khỏi phòng trong nháy mắt, trong mắt nàng ta thoáng hiện lên đắc chí và nham hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.