Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 197: Xé rách không gian (4)




Edit: V.O
Ba ——
Độc châm vừa va chạm vào làn da, Bạch Vũ cũng cảm giác được, một phen cầm lấy cổ tay Không Đồng Dục, ánh mắt lạnh như băng, lộ ra tức giận.
Không Đồng Dục ngạc nhiên, tuy rằng độc châm chưa đâm vào, nhưng đã xẹt qua làn da của nàng, làm sao nàng có thể không trúng độc?
Bạch Vũ bỏ tay hắn ra, hỏa diễm không chút khách khí đánh vào lồng ngực hắn, một chưởng đánh hắn bay ra ngoài. Hắn kêu thảm một tiếng, chưa kịp đứng lên đã bị tuyết lở phía sau bao phủ.
Bước chân Bạch Vũ không ngừng, rất nhanh đã ra khỏi khe núi. Không Đồng Dục biến mất căn bản không có ai rảnh mà để ý.
Phạm vi tuyết lỡ đã lan tràn đến toàn bộ Băng Nguyên, sông băng ngàn dặm bị vỡ tan, rừng tuyết trăm dặm đều biến mất.
Khắp nơi trên Vân Vũ Thần Châu rung chuyển không yên, mãnh thú ở hoang mạc biên cảnh Đông Nhạc kêu khóc, kinh hoảng chạy trốn, tụ thành thú triều khủng bố. Sông ngòi bốn phương tám hướng ở Mạn Thủy xảy ra một trận hồng thủy, nhấn chìm hơn một nửa Vương thành. Viêm Võ Đế Quốc không ngừng chấn động, ngay cả không gian trường thi đấu cũng bị chấn động đến vỡ nát, chia năm xẻ bảy.
Dạ Quân Mạc đứng ở bên cửa sổ lầu các, nhìn ra bầu trời đen tối không rõ ở xa xa, con ngươi tối đen giống như biển rộng sâu không lường được, môi mỏng lạnh nhạt phun ra hàn ý: "Xé rách không gian."
Ám Ưng cau mày, nghiêm nghị nói: "Là bọn họ! Không gian phong tỏa Vân Vũ bị xé rách, bọn họ có thể không bị tổn thương khi tiến vào. Linh khí xé rách không gian chỉ có Sáng Thế Thần Điện mới có. Thánh Quân, bọn họ đã tìm tới đây."
"Tìm cho ra bọn họ. Tất cả những người đến từ Thượng Vực giết hết cho ta!" Ngón tay Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng gõ bệ cửa sổ, lời nói không có chút tình cảm nào. Bọn họ là đến tìm Bạch Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có cơ hội xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ, để cho Tiểu Vũ Nhi của hắn không phải chịu một chút thương tổn nào nữa.
"Tuân mệnh!" Trong giọng nói của Ám Ưng lộ ra một chút sát ý.
"Bây giờ Bạch Vũ đang ở đâu?"
Ám Ưng nghĩ một chút: "Hẳn là đang ở Băng Nguyên."
Hắn vừa mới trả lời xong, không khí chung quanh liền lạnh xuống trong nháy mắt, khí thể áp người khuếch tán ra, ép tới mức lòng người kinh hoảng không thôi.
Thân hình Dạ Quân Mạc vừa động, trong nháy mắt đã ra khỏi lầu các.
Cuối cùng, bốn người Bạch Vũ và Tả Khưu Lan cũng trốn ra được khỏi khe núi, tuyết lở phía sau cuộn trào mãnh liệt giống như biển rộng nổi lên từng tầng sóng triều, chôn vùi khí thế của vạn vật quanh quẩn trong thiên địa, tầng tầng lớp lớp  tuyết triều ầm ầm hạ xuống.
Trong nháy mắt, Bạch Vũ bị nện rơi vào bên trong tầng tuyết trắng thật dày, có loại cảm giác bị chôn vùi vào trong lòng đất, không mở mắt ra được, khó chịu đến mức không thể hô hấp, chỉ có một cỗ tử vong lạnh như băng thẩm thấu vào trong xương cốt.
Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng được một cảm giác ấm áp bao trùm, hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong lòng nàng, lạnh lẽo trên người lập tức biến mất. Một lực lượng làm cho nàng an tâm kéo nàng ra khỏi đống tuyết, nàng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, mở to mắt, nhìn Dạ Quân Mạc trước mặt.
"Lạnh không?" Dạ Quân Mạc cởi bỏ áo choàng lông chồn mịn như nhung trên người, quấn cả người Bạch Vũ, hết lòng buộc lại.
"Không lạnh. Những người khác đâu?" Bạch Vũ chôn mặt vào trong lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như ôm lấy một cái lò lửa lớn, nhiệt khí ấm áp vây quanh nàng, cả người đều lộ ra thoải mái.
"Đã tách ra. Bọn họ bị chôn không sâu." Cho nên lăn qua lăn lại một chút có thể tự mình trèo lên, không thể chết được, không cần quan tâm.
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi con ngươi ngập nước hoảng sợ giống như nai con nhìn hắn: "Ngươi cố ý tới cứu ta? Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
"Đoán."
Bạch Vũ trừng mắt: "Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi."
Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn nàng, ôm nàng thật chặt: "Tiểu Thanh của nàng và Triệu Hoán Thú của ta kết nối truyền âm ngàn dặm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.