Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 192: May mắn hay xui xẻo (3)




Edit: V.O
"Chậc chậc, hỏa diễm của ngươi cũng thật tàn nhẫn, da lông đều bị đốt trọi, có thể lấy về báo cáo kết quả nhiệm vụ không?" Viêm Hạo Thiên nhìn Băng Báo bị đốt trọi, trách móc vui đùa nói, trong lòng lại tràn đầy kinh ngạc.
Trên da lông của Băng Báo ngưng kết toàn bộ hàn khí của nó, có một tầng cứng rắn lạnh như băng, có thể đốt trọi da lông như vậy, hỏa diễm sẽ nóng như thế nào?
Bạch Vũ nhún nhún vai, "Đốt trọi một khối, không sao. Cống Hiến Đường chỉ nói muốn năm cái da lông, không có nói muốn có nguyên vẹn, ta cũng không muốn lấy ra đem đi bán."
Tả Vũ giúp nàng gỡ da lông xuống, lại nhổ xuống mấy cái răng báo. Răng Băng Báo óng ánh trong suốt, cứng rắn vô cùng, là nguyên liệu trân quý chế tạo trang sức, cũng rất đáng giá.
"Kế tiếp sẽ phải hao chút tâm tư đi tìm, dùng Thần Đồng (mắt thần) của ngươi giúp ta nhìn xem có dấu vết Băng Báo hay không." Bạch Vũ cười tủm tỉm nhìn Viêm Hạo Thiên.
Viêm Hạo Thiên liếc nàng một cái: "Thần Đồng của ta là nhìn thấu bản chất vạn vật, không phải ngay cả dấu vết biến mất cũng có thể thấy."
Miệng hắn nói lời cự tuyệt, trên tay vẫn vỗ vỗ Lưu Tinh Lôi Báo, cẩn thận giúp đỡ tìm kiếm.
Thần Đồng của Lưu Tinh Lôi Báo thật sự rất lợi hại, không quá thời gian hai ngày, đã tìm ra bốn con Băng Báo. Bốn người đồng lòng hợp lực, không tốn bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong băng báo.
"Đây là một con cuối cùng, sau khi giải quyết xong chúng ta có thể trở về." Bạch Vũ đuổi theo con Băng Báo cuối cùng, không ngừng dùng hỏa diễm ngăn chặn. Con Băng Báo này đặc biệt linh hoạt, tốc độ hiếm thấy, nhiều lần tránh thoát được hỏa diễm của Tiểu Thanh, chết cũng không quay đầu, chạy vào bên trong khe núi trắng xóa này.
Phanh ——
Thân hình thật lớn của Bát Tí Cuồng Viên bay qua, mạnh mẽ đập trúng Băng Báo. Băng Báo bị ép tới mức khó có thể đào thoát, căm tức cắn cái cổ của Bát Tí Cuồng Viên.
Ngay sau đó, Tiểu Thanh và Lưu Tinh Lôi Báo cùng nhau công kích. Băng Báo kêu rên một tiếng, ngã trên mặt tuyết.
Tả Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm, thu hồi Bát Tí Cuồng Viên bị thương: "Cuối cùng cũng thu phục được, lần này chúng ta săn bắt rất thuận lợi, không gặp phải phiền toái gì."
Đây là lần đầu tiên hắn tới Băng Nguyên săn bắt, không có Triệu Hoán Sư dẫn đầu, đệ tử ngoại môn không dám tùy tiện vào Băng Nguyên, tự tay bắt giết mãnh thú Nhị giai, làm cho hắn vô cùng hưng phấn.
Bạch Vũ đứng bất động ở trong tuyết, nhìn quanh bốn phía, một loại cảm giác xấu bỗng nhiên nảy lên lòng nàng.
"Vũ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Nhạc Kỳ Nhân kỳ quái  cầm tay nàng, tay Bạch Vũ lạnh như băng, dọa Nhạc Kỳ Nhân nhảy dựng.
"Các ngươi không cảm thấy khe núi này có điều gì sao?"
Nhạc Kỳ Nhân khó hiểu nháy mắt: "Lạ ở chỗ nào?"
"Quá im lặng." Bạch Vũ nắm chặt năm ngón tay.
Mấy người im lặng không nói, trong nháy mắt khe núi tĩnh mịch, ngay cả một tiếng gió cũng không có, trầm mặc giống như bị tử vong bao trùm. Loại im lặng này tuyệt đối không tầm thường, khu vực này bình thường thường có phần lớn mãnh thú không thể trêu chọc nổi tồn tại.
Vù ——
Một bóng dáng màu trắng thật lớn hiện ra, mang theo một trận gió tuyết.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, tóc gáy dựng thẳng lên, chỉ cảm thấy uy áp khủng bố giống như búa tạ nện lên người nàng, nhưng ngay cả đối phương là cái gì nàng cũng không thấy rõ.
Đám người Viêm Hạo Thiên cũng kịp phản ứng, đều lập tức gọi ra Triệu Hoán Thú, tự giác tựa lưng vây quanh nhau, chuẩn bị tác chiến.
Bá ——
Thân ảnh thật lớn lại xuất hiện, xẹt qua chung quanh bọn họ giống như tia chớp, nhanh đến mức không ai có thể bắt được, sát khí lấn áp tràn ngập bốn phía, đột nhiên nhằm về phía Bát Tí Cuồng Viên của Tả Vũ.
"Cẩn thận!" Bạch Vũ kinh hô một tiếng, hỏa diễm nháy mắt quăng qua.
Đá lửa tóe lên ánh sáng, Huyền Vũ Kim Giáp mà Bát Tí Cuồng Viên sử dụng đã bị đánh dập nát, rốt cục bốn người cũng thấy rõ thứ bọn họ đối mặt là quái vật gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.