Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 174: Quyết đấu, xa luân chiến (3)




Sau khi đồng ý giữ lại Tả Vũ, Bạch Vũ muốn chọn một nơi tốt để xây nhà gỗ. Phong cảnh trên đỉnh núi nhìn qua không tệ, nàng gọi Tả Vũ đi lên đỉnh núi, một đường chậm rãi từ từ đi lên, giống như Sơn Đại Vương nhàn nhã tuần núi.
“Tả Vũ, ngươi có thể trở thành đệ tử chính thức không?” Bạch Vũ tán gẫu hỏi.
“Có thể. Đệ tử Vô Trần Cung được xếp dựa theo Vô Trần bảng. Cứ mỗi cuối năm, mười đệ tử chính thức xếp thấp nhất trên Vô Trần Bảng phải chấp nhận khiêu chiến của đệ tử ngoại môn bọn ta, nếu đệ tử ngoại môn khiêu chiến thành công, là có thể thay thế người đó trở thành đệ tử chính thức. Chẳng qua, ta vẫn không có tư cách khiêu chiến.” Tả Vũ buồn bực nói.
“Vì sao không có tư cách?”
Chỉ có đệ tử ngoại môn đột phá Triệu Hoán Sư mới có tư cách! Nếu đệ tử chính thức tiến vào Vô Trần Cung năm năm không thể đột phá Triệu Hoán Sư, cũng sẽ bị hạ xuống thành đệ tử ngoại môn. Ngươi cũng không phải lo lắng vấn đề đột phá, nhưng hiện tại ngươi không có thứ tự trên Vô Trần Bảng.” Tả Vũ nhắc nhở nói.
Lúc này Bạch Vũ mới nhớ tới, sau khi nàng đột phá trở thành Triệu Hoán Sư, thứ tự vốn đã không còn ở trên bảng Triệu Hoán Sĩ, ở trên Vô Trần bảng của Triệu Hoán Sư nàng còn chưa có vị trí.
Đến lúc cuối năm kết toán, nàng sẽ trực tiếp bị tính thành người có vị trí thấp nhất.
Hiện tại chỉ cách cuối năm còn có hai tháng, nàng có nên nhanh chóng đi tìm đệ tử trên Vô Trần bảng đánh một chút hay không?
Đang nghĩ tới, chợt nghe dưới chân núi vang lên một tiếng ầm ầm, tiếng vang truyền đến giống như tiếng nổ mạnh.
Bạch Vũ lập tức chạy xuống chân núi, liền nhìn thấy mặt đất bị nổ ra một hố to, toàn bộ gỗ chất đống trên đó đều bị đốt thành tro tàn. Vài thiếu niên cười đùa trêu tức đứng bên cạnh hố sâu, nhìn thấy sắc mặt Bạch Vũ âm trầm đi tới, trêu đùa trong mắt càng thêm rõ ràng.
Bạch Vũ liếc mắt liền nhìn thấy Không Đồng Dục đứng đầu, “Không Đồng Dục, là ngươi đốt gỗ của ta?”
“Không tệ, còn có thể gọi tên của ta.” Không Đồng Dục nheo mắt lại, khinh miệt nhếch miệng, “Là ta đốt thì thế nào? Ai bảo nó cản đường của ta.”
Thần sắc Bạch Vũ lạnh lùng, con ngươi như nước mát lạnh xẹt qua khinh thường ngạo nghễ, “Hiện tại ngươi cũng cản đường của ta.”
“Thì thế nào? Ngươi muốn thiêu ta mà không được?” Không Đồng Dục khiêu khích cười nhạo một tiếng.
Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ta không dám?”
Ngữ khí của nàng không có một chút độ ấm, nghe như tỏa ra hàn khí, Không Đồng Dục chỉ cảm thấy một cảm khác lạnh từ đáy lòng chạy lên, lời nói châm chọc đến bên miệng lại không nói nên lời.
“Khụ khụ --- ---- chuyện này chỉ là hiểu lầm. Không Đồng sư đệ không phải cố ý.” Một nam thiếu niên nho nhã từ sau lưng Không Đồng Dục đi ra, sắc mặt của hắn tái nhợt lộ ra bệnh trạng, cả người tản ra một loại khí chất yên tĩnh mà ôn hòa, nhìn qua có chút gầy yếu.
Nhưng cảm giác đầu tiên mà Bạch Vũ nhận thấy chính là hắn có một loại vô cùng nguy hiểm, trong lòng lập tức xốc lên mười hai vạn phần cảnh giác, “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Liễu Trường Phong, Bạch Vũ cô nương không nhớ rõ ta sao? Khụ ------” hắn có chút thương cảm thở dài, suy yếu ho khan.
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, “Ngươi là người Bắc La! Trưởng tử Liễu gia Liễu Trường Phong?”
“Ha ha, thì ra Bạch Vũ cô nương còn nhớ rõ tại hạ, vậy là tốt rồi. Liễu gia chúng ta ít nhiều cũng nhờ ngươi chiếu cố.” Liễu Trường Phong mỉm cười nói lời cảm tạ, nghe thấy lời của hắn, căn bản không thể tưởng được là đang nói chuyện với kẻ thù.
“Ngươi tới làm gì?” Bạch Vũ bình tĩnh hỏi.
“Bạch Vũ cô nương không cần khẩn trương, tại hạ chẳng qua là đi đưa thư quyết đấu với Không Đồng Dục.” Hắn nhẹ nhàng lấy ra hai lá thư quyết đấu, rất thân thiết đưa đến trước mặt Bạch Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.