Bạch Vũ trở mặt xem thường, ta vì trả thù ngươi nên dính trên người Dạ Quân
Mạc? Có gì quan trọng sao? Tự mình đa tình cũng phải có mức độ, chẳng lẽ ngươi nghĩ thâm tình thổ lộ một phen, ta sẽ hồi tâm chuyển ý, bị ngươi
lừa bịp một lần nữa, ta nhìn giống kẻ ngu lắm sao?
”Thư ở đâu? Nếu không lấy ra thì ta đi đây.” Bạch Vũ không kiên nhẫn rút tay về.
Bắc Thần Phong đành phải lấy ra một phong thư, “Thư ở đây.”
Bạch Vũ mở ra, đúng là bút tích của sư phụ nàng Bạch Tử Quỳnh, mặt trên chỉ
có vài nét chữ ít ỏi. Bạch Tử quỳnh nói gần đây bà tu luyện đến lúc mấu
chốt, muốn bế quan ở Bắc La thư các, bởi vậy không thể lập tức gặp Bạch
Vũ, bảo Bạch Vũ chờ thêm một thời gian ngắn.
Bạch Vũ xem lại vài
lần, nội dung thư đơn giản rõ ràng, lý do cũng nói thông suốt, nhưng
Bạch Vũ lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.
”Thấy chưa,
sư phụ của nàng không có chuyện gì, lúc nàng không ở đây ta vẫn chiếu cố bà ấy. Bà ấy luôn nhớ thương nàng, mặc kệ nàng vì cái gì, cũng không
cần phải dây dưa với Mạc Điện, hắn rất nguy hiểm. Một khi chọc giận hắn, người chịu thiệt sẽ là nàng.” Bắc Thần Phong nói lời thấm thía tiếp tục khuyên bảo, mỗi chữ mỗi câu đều vì lo lắng cho Bạch Vũ, nếu không phải
Bạch Vũ đã sớm biết hắn là hạng người gì, cũng sẽ cảm thấy là hắn thật
tình.
Nàng thu hồi phong thư, cũng không thèm để ý Bắc Thần Phong, quay đầu bước đi.
Biểu tình thâm tình của Bắc Thần Phong nháy mắt vỡ nát, nhìn bóng lưng Bạch
Vũ cắn chặt răng, “Ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy. Nếu đã
trở về Bắc La, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ có thể rời đi lần nữa.”
Bạch Vũ trở lại đại điện, Dạ Quân Mạc đang nhắm mắt dưỡng thần, hàn ý cự
tuyệt tỏa ra ngàn dặm trên người khiến cho những người muốn mời rượu
không dám tiến lên, có cảm giác đánh thức vị này quả thực có thể sẽ bị
đánh chết, do dự nửa ngày cuối cùng cũng chỉ dám tìm Ám Ưng.
Bạch Vũ ngồi lại bên cạnh hắn, Dạ Quân Mạc đạm mạc mở to mắt, “Ngại phiền toái thì giết.”
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, hiện tại xử lý Bắc Thần Phong, ngươi xác định
chúng ta còn có thể sống sót mà rời đi Bắc La Quận Quốc sao? Tốt xấu gì
nơi này cũng là địa bàn của người ta, ngươi có lợi hại hơn nữa thì có
thể một hơi xử lý một quốc gia tinh anh sao?
”Đừng, ta lần này
chỉ muốn mang sư phụ rời đi, không cần phức tạp.” Bạch Vũ nhanh chóng cự tuyệt, nếu nàng gật đầu, Dạ Quân Mạc quả thật sẽ xử lý Bắc Thần Phong.
Bạch Vũ lấy ra lá thư, nói nội dung trong thư cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua, “Sư phụ nàng biết nàng trở về Bắc La khi nào?”
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, cuối cùng cũng hiểu được vì sao là lạ.
Giọng điệu trên phong thư này rõ ràng là sau khi Bạch Tử Quỳnh biết nàng đến
Bắc La mới lưu lại, Triệu hoán đại hội đã chấm dứt ba ngày, phong thư
này chỉ có thể là viết vào hai ngày trước.
Vấn đề là Bạch Tử
Quỳnh hiểu rõ nàng nhất, biết nàng khi về đến chỉ tâm tâm niệm niệm
ngóng trông, làm sao có thể đột nhiên chạy đi bế quan? Trừ phi là đến
thời điểm đột phá, phải bế quan.
Đồng ý là vì đột phá mà bế quan, nếu không qua vài ngày thì không thể xuất quan, lại cố ý viết một phong lưu lại cho nàng sao?
”Phong thư này là giả?”
”Bằng không thì chính là do sư phụ nàng gặp phiền toái khi đang đột phá.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ siết chặt môi, mặc kệ là loại tình huống nào cũng quá kỳ diệu, trong lòng nàng không nhịn được lo lắng.
Dạ Quân Mạc đột nhiên xoa xoa đầu nàng, kéo nàng đến bên người, “Sư phụ nàng không có việc gì.”
Bạch Vũ ngây ngốc một chút, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, tim đập bất an dần dần bình tĩnh trở lại.
Một tiếng sáo du dương bỗng nhiên vang lên, ánh sáng trong đại điện tối
sầm, năm thiếu nữ bạch y giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống,
duyên dáng dừng ở giữa đại sảnh.