Bạch Vũ nhìn thấy hắn cũng không có vui mừng phấn khởi như vậy, đương nhiên ở trong lòng Bạch Vũ địa vị của Bạch Tử Quỳnh còn cao hơn so với hắn. Tuy rằng biết Bạch Tử Quỳnh là ân nhân nuôi nấng Bạch Vũ lớn lên, ở trong
lòng Bạch Vũ xem bà như mẫu thân, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà phát
ghen.
Vạn năm trước, hắn chính là người quan trọng nhất của Bạch Vũ, ai cũng không bằng hắn.
”Ta và ngươi cùng đi Bắc La. Ta cũng đợi không được muốn gặp sư phụ, nửa
năm không thấy, cũng không biết bà ấy thế nào......” Nhắc tới Bạch Tử Quỳnh, trong lòng Bạch Vũ tràn đầy hưng phấn cùng lo lắng, tựa vào
người Dạ Quân Mạc, nói liên miên rất nhiều chuyện.
Đôi môi mỏng
của Dạ Quân Mạc tà tứ gợi lên, kiên nhẫn nghe Bạch Vũ không hề đề phòng
nói ra những điều trong lòng, cảm giác ngón tay mảnh khảnh của Bạch Vũ
vẽ trước ngực hắn không biết làm sao lại có cảm giác muốn nhốt nàng lại, nơi mềm mại nhất trong lòng nhẹ nhàng khuấy động.
Tiểu Vũ của
hắn kết bằng hữu vĩnh viễn đều là tín nhiệm, quan tâm cùng không hề có
tâm cơ như vậy, mặc kệ luân hồi bao nhiêu kiếp, tính tình của nàng cũng
vẫn không thay đổi. Tấm lòng đơn thuần như vậy, tâm tư thiện lương như
vậy, kết quả vạn năm trước lại bị những người đó vô tình chà đạp, phá
hủy sạch sẽ.
”Đúng rồi, chúng ta khi nào thì đi?” Bạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi hắn.
”Bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
”Vậy thì không cần phải gấp, đợi hai ngày nữa rồi đi, ta còn phải giúp Sa
Hoằng chữa thương, thương thế của hắn vẫn còn chưa ổn định.” Bạch Vũ cầm lấy thuốc mỡ vừa mới làm xong, đi đến bên cạnh Sa Hoằng, cởi y phục
cùng băng vải của hắn ra, chuẩn bị giúp hắn bôi thuốc.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc nhất thời chuyển đen, đoạt lấy thuốc mỡ trên tay Bạch Vũ, “Nàng đã làm việc cả một đêm, nghỉ ngơi trước đi.”
”Ta không mệt, thương thế của Sa Hoằng cũng không thể chờ.” Bằng không nàng cũng không cần suốt đêm làm thuốc mỡ.
”Để người khác làm.” Đêm quân mạc tiện tay quăng thuốc mỡ ra, Ám Ưng nháy
mắt xuất hiện ở trong phòng, tiếp được thuốc mỡ, lưu loát giúp Sa Hoằng
bôi thuốc.
Bạch Vũ còn muốn dặn dò vài câu, lại bị Dạ Quân Mạc trực tiếp kéo ra khỏi phòng, “Đi nghỉ ngơi.”
”Đi đâu nghỉ ngơi? Phòng của ta ở bên kia...... A ——” Bạch Vũ còn chưa nói xong đã bị Dạ Quân Mạc đột nhiên ôm vào trong ngực.
”Ngoan
——” tiếng nói trầm thấp của Dạ Quân Mạc tràn ngập mị hoặc, trong giọng
nói có một chút cưng chiều sủng nịnh không rõ, đảo mắt đã đưa nàng đến
một tòa tẩm cung trang nghiêm đẹp đẽ quý giá, so với Thiên điện nàng ở
tạm không biết xa hoa hơn bao nhiêu lần.
Giường gỗ Lim thêu tơ
vàng rộng lớn, đủ cho bốn người ngủ, xúc cảm mềm mại thoải mái, nằm lên
trên khiến cho cả thể xác và tinh thần cảm thấy một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng đặt Bạch Vũ lên giường, thân hình cao
ngất ép xuống, nằm ở bên cạnh nàng.
Trái tim Bạch Vũ đập mãnh liệt, không tự chủ được dịch về phía cạnh giường, “Kỳ thật...... Ta về phòng mình ngủ cũng được.”
Dạ Quân Mạc hoàn toàn không quan tâm đến đề nghị của Bạch Vũ, bất động
thanh sắc nhìn Bạch Vũ lặng lẽ xê dịch, lúc Bạch Vũ sắp rớt xuống
giường, đột nhiên cánh tay dài duỗi ra, tiện tay kéo Bạch Vũ quay lại
trong ngực mình.
”Ngươi......” trái tim Bạch Vũ cơ hồ muốn
nhảy ra khỏi cổ họng, theo bản năng đẩy hắn cách ra, hai tay đụng đến
lồng ngực rắn chắc của hắn, một loại cảm giác khác thường truyền khắp
toàn thân nàng.
Ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm chặt nàng, giống như đang ngủ bình thường.
Bạch Vũ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh khi ngủ cua hắn, nghe thấy hô hấp đều đều của
hắn, một loại cảm giác an tâm nảy lên trong lòng, thản nhiên, ấm áp,
giống như mưa phùn dễ chịu, từng chút nhỏ giọt vào nội tâm, làm cho cả
người nàng trầm tĩnh lại.
Nàng buông lỏng tinh thần, một cảm giác mỏi mệt liền cuồn cuộn đánh úp lại, mơ mơ màng màng làm tổ trong lòng Dạ Quân Mạc.