*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quá đã, Lâm Nhất này thật sự đã trút giận giúp chúng ta rồi!”
“Ha ha, khi nãy mấy người đó ngoan ngoãn thật đấy, dáng vẻ không dám nhúc nhích kia khiến ta buồn cười chết đi được”.
“Đáng đời, đám người này nên gặp báo ứng từ lâu rồi. Trước kia có người kiêng dè Vương Diễm và liên minh Quân Tử, không dám xử lý bọn họ, bây giờ động đến Lâm Nhất, xem như bọn họ xui xẻo”.
“Lâm Nhất thật sự quật khởi rồi, bây giờ xem ra hắn không thua kém gì Bạch Lê Hiên năm đó cả. Thật mong đợi quá, không biết sau khi Bạch Lê Hiên xuất quan, hai thiên tài này sẽ đánh nhau thế nào đây”.
“Vương không gặp vương, hậu không gặp hậu, một núi không thể có hai hổ. Nếu Bạch Lê Hiên xuất quan, chắc chắn hai người sẽ đánh nhau một trận!”
Dù Lâm Nhất đã đi xa, ngay cả bóng lưng cũng không thể nhìn thấy nữa, nhưng lời bàn tán liên quan đến hắn vẫn chưa dừng lại.
Trận chiến hôm nay cho mọi người thấy rõ thực lực chân chính của hắn. Dù không sử dụng bảo khí, ba người trong bát đại kim cương liên thủ cũng phải chịu thua hắn.
Thực lực thế này hoàn toàn có thể đứng ở một trăm vị trí đầu của bảng Địa, thậm chí là cao hơn!
Bình thường chỉ một trăm vị trí đầu cũng không có gì đáng nói cả, nhưng hắn chỉ mới vừa trở thành đệ tử nội môn, không khỏi khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Quá yêu nghiệt.
Việc này khiến mọi người theo bản năng nghĩ đến Bạch Lê Hiên lấy cảnh giới Tiên Thiên giết vào bảng Địa năm đó.
Lâm Nhất trở về Lạc Già Sơn, sau khi chào hỏi mấy người quen, hắn đi thẳng đến chỗ ở của Hân Nghiên sư tỷ.
Nhưng rất không khéo là đại ca Hân Tuyệt của cô ta – một đệ tử bảng Thiên cũng ở đây.
Huynh muội người ta nói về chuyện nhà, đương nhiên Lâm Nhất không tiện quấy rầy, chào hỏi xong thì định lui xuống.
“Đi cái gì, ở lại cho ta, ha ha, khi nãy đại ca trùng hợp có nhắc đến ngươi đấy”.
Hân Nghiên thì cười tươi kéo Lâm Nhất lại.
Nhắc đến mình?
Lâm Nhất không khỏi tò mò nhìn sang Hân Tuyệt, hắn rất kính nể vị cao thủ bảng Thiên này.
Sau khi nhìn sang, hắn không khỏi hơi ngạc nhiên.
Dù tu vi của Hân Tuyệt vẫn luôn cho hắn một cảm giác sâu không lường được, không thể cân đo đong đếm. Nhưng so với lần trước gặp mặt, lần này gặp lại rõ ràng cảm giác đã khác.
Hơi thở trên người y mênh mông tuỳ ý, chân nguyên tràn đầy, cuồn cuộn như biển, mơ hồ đạt đến một cảnh giới viên mãn nào đó.
Nó mang đến cho người khác một cảm giác áp lực như nhìn lên một ngọn núi cao nguy nga hùng vĩ.
“Hân Tuyệt đại ca, huynh đột