Mai hộ pháp nói với hắn một đống thứ, hắn còn chưa kịp hoàn hồn lại mà đã đồng ý với yêu cầu của đối phương. Thay mặt kiếm các tham gia Long môn tranh tài, đạt được một chân tham gia Quần Long thịnh yến… nếu như Long môn tranh tài thất bại thì phải đợi thêm bốn năm nữa.
Vô duyên vô cớ lại phải trói buộc bản thân với kiếm các, nhưng cả quyển Bá Kiếm mà Mai hộ pháp hứa sẽ cho mình lại vẫn chưa đưa.
Chỉ lưu lại một câu, khi tu vi đến đúng thời điểm thì tự sẽ đưa cho hắn, nhưng chưa nói rõ là tu vi như thế nào.
Cả quyển Bá Kiếm, chỉ e là có chút vất vả.
Còn về bảo khí cờ chiến Xích Diễm, sáu nghìn viên Linh ngọc nhị phẩm cùng với tên trong danh sách đệ tử nội môn, vốn chính là phần thưởng mà hắn đạt được hạng nhất của cuộc chiến đồng minh.
Điểm tốt duy nhất chính là ba ngày ở trong rừng mai này tu luyện.
Không đúng, còn có một lần cơ hội đổi kiếm pháp Linh cấp trong Huyền Võ Điện, Lâm Nhất lấy lại tinh thần, cười nói: “Thôi đành, cho dù không có cả quyển Bá Kiếm, Quần Long thịnh yến này nếu như ta đã biết đến thì chắc chắn sẽ phải đi tham gia. Đến Huyền Võ Điện trước để đổi một bộ kiếm pháp Linh cấp rồi nói tiếp”.
Trên đường xuống núi, Lâm Nhất gặp Mai hộ pháp, sau khi khom người hành lễ, nhớ đến vườn mai bị mình phá hoại, hắn không khỏi hơi chột dạ, không nói gì thêm mà đi luôn.
Mai hộ pháp vừa trở về từ chỗ Các chủ tỏ vẻ khó hiểu, cười nói: “Tiểu tử này đi vội thế, ta còn tưởng hắn sẽ ở lại vườn mai thêm mấy ngày nữa chứ”.
Nhưng khi về đến trang viên, nhìn thấy một vườn mai hỗn loạn, ông ấy cũng không cười nổi nữa.
Lâm Nhất đi đến Huyền Võ điện, dọc đường gặp rất nhiều đệ tử tông môn. Bọn họ đều sửng sốt, sau đó vô cùng kiêng dè cúi người hành lễ, cung kính gọi một tiếng Lâm sư huynh.
Trong cuộc chiến đồng minh, Lâm Nhất thể hiện rất xuất sắc, dùng sức mạnh tự thân cướp lấy vị trí hạng nhất.
Lúc trước ở Phượng Linh Vân Tiêu còn có rất nhiều người chỉ nghe tên chứ không biết hắn. Nhưng trận chiến cuối cùng lại giúp hắn nêu cao tên tuổi, từ trên xuống dưới tông môn gần như đều nhìn thấy tình cảnh chấn động khi hắn chiến đấu với những thiên tài khác trong kiếm chủng.
Một chưởng cuối cùng kia còn áp đảo cả Sở Hạo Vũ và Thường Hạo, khiến người ta cảm thán không thôi.
Rất nhiều người suy đoán, tuy tu vi của hắn hiện tại chưa đến Huyền Võ tầng năm, nhưng trong một nghìn người của bảng Địa, hắn ít nhất có thể nằm trong số hai trăm người mạnh nhất, thậm chí còn cao hơn thế.
Cũng không thua kém gì thành tích lấy cảnh giới Tiên Thiên xông vào bảng Địa của Bạch Lê Hiên năm đó.
Nhìn thấy những đệ tử khác của tông môn kính nể mình như thế, Lâm Nhất hơi đắc ý, có điều nghĩ đến Long Môn tranh tài cuối năm.
Đừng nói đến khoảng cách với Bát công tử, ngay cả mấy đệ tử bảng Thiên của Kiếm Các, tạm thời hắn vẫn không thể sánh bằng.
Lâm Nhất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trở nên trong veo sáng rực, không có cảm xúc.
Đến Huyền Võ điện, Lâm Nhất sải bước đi vào, hắn không để ý đến tiếng huyên náo vì sự xuất hiện của mình mà đi thẳng đến chỗ trưởng lão thủ các.
“Đệ tử Lâm Nhất bái kiến trưởng lão”.
Lâm Nhất cung kính chắp tay hành lễ.
Trưởng lão thủ các ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, mắt ông ấy sáng lên, vô cùng mừng rỡ, còn cười nói: “Tiểu tử, lại gặp nhau rồi, nghe nói trong cuộc chiến đồng minh, Thất Huyền bộ của ngươi phát huy xuất sắc, lão phu rất vui mừng”.
Thất Huyền bộ là trưởng lão thủ các ban cho Lâm Nhất.
Trong cuộc chiến ở kiếm chủng, Lâm Nhất dựa vào Thất Huyền bộ mà hoành hành khiến ông ấy nở mày nở mặt, cho nên ông ấy rất vui.
“Vãn bối đã ngưng tụ ra Kim Ô Ấn, nếu có thời gian, chắc chắn Thất Huyền bộ này có thể thăng lên viên mãn đỉnh phong”.
Dù Thất Huyền bộ khó tu luyện, nhưng Lâm Nhất đã ngưng tụ được Kim Ô Ấn, hắn tự tin mình có thể tu luyện nó đến viên mãn.
“Tốt!”
Nhìn thấy khí phách trên người thiếu niên trước mắt, trưởng lão thủ các vô cùng vui vẻ, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Lúc trước, thiếu niên này bị ông ấy dạy dỗ một trận, thậm chí quỳ một chân xuống đất, thất khiếu chảy máu vẫn không chịu nhượng bộ.