*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, bảo địa phong thuỷ của Lăng Tiêu Kiếm Các đều đã bị các trưởng lão giành hết. Dưới Các chủ, Mai hộ pháp gần như là một tay che trời, chỗ tu luyện của ông ấy chắc chắn là bảo địa phong thuỷ hàng đầu.
Nếu bế quan ở đây mấy tháng, vậy chẳng phải là lời to sao.
“Chỉ cho phép ở lại ba ngày, ba ngày sau cút đi cho ta”.
Bên ngoài vang lên tiếng của Mai hộ pháp, phá tan mộng đẹp của Lâm Nhất, hắn không khỏi cười khổ: “Đường đường là hộ pháp đại nhân mà lại keo kiệt thế, ba ngày thì ba ngày!”
Đợi Mai hộ pháp đi xa, Lâm Nhất vệ sinh cá nhân, thay một bộ áo xanh sạch sẽ, mở cửa đi ra ngoài.
Nơi này là một trang viên trồng đầy những cây mai đã được cắt tỉa, mặt đất là bãi cỏ xanh mướt. Trên không trung tràn ngập khí lạnh, điểm xuyến những cánh hoa mai, cảnh đẹp ý vui, phong cảnh hữu tình khiến tinh thần người ta cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Linh khí thiên địa ngưng tụ thành sương mù mờ ảo, như ẩn như hiện trong vườn mai.
“Vùng đất tốt”.
Lâm Nhất cảm thán, không hổ là chỗ tu luyện của Mai hộ pháp, sự nồng đậm của tinh hoa nhật nguyệt ở nơi này vượt xa Lạc Già Sơn.
Phải tìm một nơi có linh khí nồng đậm nhất mới được, nhất định không thể lãng phí ba ngày này.
Trong mắt có tia sáng lướt qua, Lâm Nhất ngửi hương ngắm hoa, chậm rãi bước đi.
Đường đi ngoằn ngoèo, hành lang yên tĩnh, hắn đi qua rất nhiều lầu các núi giả, cuối cùng dừng lại trước một hồ nước.
Trong hồ có cánh hoa trôi, nước hồ trong suốt thấy đáy, không nhiễm chút bụi, tựa như gương sáng.
Ngoài hồ còn có một mảnh đất trống rất rộng, dưới đất vẫn còn vết tích sau khi công pháp võ kỹ bạo phát để lại.
Có lẽ đây là nơi Mai hộ pháp thường diễn luyện võ kỹ, tu luyện công pháp.
“Đây là…”
Lâm Nhất nhìn vào trong hồ, sau đó vui mừng bước nhanh tới.
Đúng như dự đoán, trong ao có hơi nước bốc lên, linh khí tản mát, rõ ràng là linh trì.
Lâm Nhất đưa tay vốc một ít nước cho vào miệng, lập tức cảm thấy cả người thoải mái, tay chân xương cốt cũng như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Quá đã!”
Trong mắt Lâm Nhất thoáng lộ vẻ hâm mộ, lẩm bẩm: “Hộ pháp đại nhân này đúng là lợi hại, một mình hưởng cả cái linh trì. Mình quyết định rồi, ba ngày này sẽ tu luyện ở đây”.
Hắn lập tức ngồi xếp bằng, sau khi lấy mấy viên linh ngọc nhị phẩm ra thì bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Hôm nay ở trong bảo địa phong thuỷ, trên người còn có một số lượng lớn linh ngọc nhị phẩm, trùng hợp là hắn còn vừa trải qua một trận chiến lớn. Bế quan ba ngày, e rằng còn có hiệu quả hơn bế quan mấy tháng lúc bình thường.
Hắn lặng lẽ vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết, năm khiếu huyệt trong huyền mạch lần lượt mở ra, không ngừng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt tràn ngập trong thiên địa cùng với hai viên linh ngọc nhị phẩm trong tay Lâm Nhất.