*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng bây giờ, Chung Vân Tiêu đã được chứng thực thân phận, chính là Lâm Nhất, vậy thì ván cược kia có muốn huỷ cũng không được nữa rồi.
“Bạch lão quỷ, đừng ngây ra như phỗng nữa, mang Linh ngọc lại đây cho lão phu!”
Lạc Phong không hề khách sáo, mặt đầy ý cười vươn tay đặt trước mặt. Động tác thẳng thắn trực tiếp thế này, không thể không nói, nó hơi làm mất thân phận là nhân vật hàng thứ ba trong các trưởng lão, nhưng lại vô cùng đơn giản hữu hiệu.
“Linh ngọc gì?”
Bây giờ Bạch Đình đang đầy một bụng tức và dồn nén, lại còn phải đưa Linh ngọc cho đối phương, đương nhiên là ông ta không bằng lòng.
Lạc Phong cười ha ha nói: “Không nhận thua hả? Ha ha, cũng được, ông cùng ta đi gặp Mai hộ pháp. Chỉ cần ông chính miệng nói chưa từng đánh cược với lão phu thì một nghìn viên Linh ngọc nhị phẩm này ta không cần cũng được”.
“Ông! Hiếp người quá đáng!”
Bạch Đình tức mà không thể xả ra được, da mặt ông ta có dày hơn nữa cũng không dám nói dối trước mặt Mai hộ pháp, nếu không thì sau này ông ta cũng khỏi cần phải sống ở đây nữa, võ giả cực kỳ coi trọng lời hứa, huống hồ ông ta còn là một trưởng lão thâm niên của Tông môn.
Tương lai thậm chí còn có khả năng tranh đoạt chức Điện chủ trưởng lão điện, quyền cao chức trọng nữa.
“Cho ông”.
Gương mặt già nua của Bạch Đình rung lên, nghiến răng nghiến lợi rút ra một cái túi trữ vật, ném cho Lạc Phong.
“Cảm ơn nhé”.
Lạc Phong cũng chẳng mở ra xem, ý cười trên mặt không hề giảm, nhìn về phía những trưởng lão lúc trước đã đặt cược.
Đến Bạch Đình còn phải chịu rồi thì những người này đương nhiên là không dám không làm theo, chỉ là sắc mặt khi đưa Linh ngọc nhị phẩm ra là vẻ mặt tiếc nuối mà không dám biểu lộ.
Ít thì ba trăm, nhiều thì tám trăm, tổng lại có khoảng gần năm nghìn viên Linh ngọc nhị phẩm, quả là một con số trên trời.
“He he, chư vị thế mà lại giữ đúng lời hứa, vậy ta xin thay mặt Lâm Nhất nhận trước. Đợi sau khi hắn thăng cấp thành đệ tử nội môn, ta sẽ chuyển lời cho hắn, đây đều là sự quan tâm cùng tình yêu thương của các vị trưởng lão đối với hậu bối”.
Lạc Phong hào phóng như vậy, những trưởng lão khác chỉ đành phải cười gượng ứng phó.
“Có thể ra được thì có quỷ thật rồi, luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng thì đã sao, đáng chết thì vẫn phải chết”.
Bạch Đình nói bằng giọng đâm chọc, mặt lạnh lùng trù ếm.
Lạc Phong vuốt râu, mỉm cười đầy vẻ uyên thâm nói: “Vậy thì cứ chờ xem, không nói hạng nhất, mười thứ hạng đầu của cuộc chiến đồng minh chắc chắn sẽ có tên của Lâm Nhất!”
Bầu không khí trên bục Quan Vân bây giờ đặc mùi thuốc súng, nảy sinh biến số khiến tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong cuộc chiến cuối cùng này.
Trong núi Mai Kiếm.
Nhóm người Lâm Nhất sau khi bước chân lên Kiếm Chủng thì sắc mặt liền trở nên khó coi hơn rất nhiều.
Bên dưới nền trời u ám, trên nền đất đen kịt, cắm xiên xẹo hàng nghìn thanh trường kiếm cổ xưa. Mỗi một thanh đều bao hàm luồng kiếm ý sắc bén mà khủng khiếp, những cơn gió thổi qua khiến thân kiếm rung lên nhè nhẹ.
Khí tức âm u mà lạnh lẽo kèm theo đó