*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thu Sam nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm lộ ra từ chiếc mặt nạ quỷ.
“Không cần thiết”.
Dưới mặt nạ, Lâm Nhất bình tĩnh, trả lời một cách rất ngắn gọn.
“Ngươi!”
Lâm Thu Sam lập tức nghẹn họng, trước nay chưa từng có ai nói chuyện với nàng ta kiểu đó, không thèm nể mặt chút nào.
“Tát Lâm Yên, giẫm người của liên minh Viêm Nguyệt ta, xem ra Chung huynh không có ý định làm lành”, Cố Bắc Huyền chẳng những không giận mà còn cười, hắn ta nheo mắt lại, nhưng tia sáng lạnh sâu trong mắt lại khiến người ta phải sợ hãi.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Trần Lăng vội vã tiến lên muốn nói gì đó.
Lâm Nhất đưa tay cản hắn ta lại, sau đó nhìn Lâm Thu Sam: “Nếu muốn biết chân tướng, tại sao không hỏi người trong cuộc? Cô hỏi ta bằng giọng điệu chất vấn là muốn biểu đạt điều gì? Còn ngươi...”
Lâm Nhất dời mắt sang Cố Bắc Huyền, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú dưới lớp mặt nạ, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta rùng mình: “Ngươi mong ta không muốn làm lành lắm sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng chờ mong, nếu không thì đây sẽ là lần cuối ngươi chờ mong đấy”.
Lâm Nhất nói rất bình tĩnh nhưng lại tạo ra một áp lực rất lớn.
Cố Bắc Huyền và Lâm Thu Sam đứng trước mặt hắn, cả hai đều cảm nhận được áp lực này, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Rốt cuộc người này là ai mà khi đối mặt với hai người họ lại không hoảng hốt chút nào?
Ngược lại còn mang tới cho họ áp lực khủng khiếp như thế.
Lâm Thu Sam lạnh mặt nhìn về phía Lâm Yên, trầm giọng hỏi: “Nói cho ta biết đầu đuôi câu chuyện, rốt cuộc muội đã làm gì?”
Đối diện với ánh mắt đáng sợ của tỷ tỷ ruột, Lâm Yên cực kỳ hoảng loạn, cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Muội chỉ... Muội chỉ yêu cầu hắn tháo mặt nạ xuống thôi, muội không làm gì cả...”
“Nàng ta đã rút kiếm”.
Giọng nói của Trần Lăng chậm rãi vang lên.
Mặt Lâm Thu Sam lập tức biến sắc, nếu một người rút kiếm ra trước thì coi như đã lớn chuyện, đối phương hoàn toàn có lý do ra tay giết người.
Còn việc tháo mặt nạ, người ta đã chọn đeo mặt nạ thì nhất định có lý do riêng, sao có thể tuỳ tiện tháo xuống? Suy cho cùng vẫn do Lâm Yên tự chuốc hoạ vào thân.
“Không phải vậy đâu tỷ, là do hắn quá đáng ghét, một kẻ không rõ lai lịch, muội yêu cầu hắn tháo mặt nạ xuống mà hắn còn chống đối muội, bảo muội không có tư cách”, Lâm Yên thấy vậy thì vội vàng giải thích.
“Đủ rồi!”
Lâm Thu Sam sầm mặt, nổi giận quát, sau đó nhìn về phía Lâm Nhất, ổn định lại cảm xúc mới nói: “Chuyện lần này là do muội muội của ta làm sai, xin lỗi vì vừa rồi đã bất kính”.
“Không có gì”, giọng điệu của Lâm Nhất bình tĩnh, không vui cũng không buồn.
Ở bên kia, Cố Bắc Huyền cũng biết được những gì đã xảy ra từ miệng Điền Phi.
Mặt hắn ta tối sầm lại, ngươi bảo ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, nếu đánh thắng người ta thì không nói, kết quả vừa tung một chiêu đã bị người ta giẫm dưới chân, mặt mũi của liên minh Viêm Nguyệt sắp mất hết rồi.
Hắn ta đã không lí luận thắng mà còn phải đi xin lỗi Lâm Nhất.
“Điền sư đệ ra tay lỗ m ãng, do tại hạ dạy dỗ không đúng cách, may mà Chung huynh không bị thương, nếu không thì tội lỗi quá”.
Cố Bắc Huyền bước tới chắp tay, áy náy cười bảo.
Trần Lăng cố nhịn cười, hạng người như Điền Phi mà đòi làm Chung Vân Tiêu bị thương.
Lâm Nhất thản nhiên tiếp lời: “Ngươi lo xa rồi, hắn không thể làm ta bị thương”.