Ánh mắt người đó quét qua người Lâm Nhất mấy lần, Trần Lăng dường như đang giải thích gì đó, một hồi sau, người nọ mới rời đi với gương mặt bất thiện.
“Sư huynh, người nào đó?”
Những người còn lại của liên minh Phá Quân khó hiểu hỏi, cách hai người nói chuyện quá mức thần bí, quả thực khiến người ta vô cùng hiếu kỳ.
Trần Lăng cười nói: “Là người của liên minh Quân Tử, bây giờ liên minh Quân Tử có Sở Hạo Vũ tham gia, nên ở trong núi Mai Kiếm này vênh váo đến mức có nằm ngang ra đường thì cũng chẳng có ai dám đi trêu chọc vào bọn họ”.
“Người của liên minh Quân Tử tìm ngươi làm gì?”
Vẻ mặt Lâm Nhất bên dưới lớp mặt nạ không hề thay đổi, lạnh lùng hỏi.
Trần Lăng vội vàng giải thích đáp: “Ha ha, Chung huynh thường ngày đều ở bên ngoài, có thể không biết, gần đây ngoại môn Kiếm Các xuất hiện một yêu nghiệt đã vả mặt hết một lượt mười người đứng đầu bảng Nhân. Nay trong liên minh, lại do liên minh Quân Tử đứng đầu đã đưa ra mệnh lệnh buộc phải giế t chết hắn”.
“Các đại đồng minh chỉ cần phát hiện tung tích của Lâm Nhất thì có thể nhận được phần thưởng là năm mươi viên Linh ngọc nhị phẩm. Có thể giữ chân hắn thì thưởng một trăm viên Linh ngọc, có thể đả thương hắn, chậc chậc, vậy thì còn ghê gớm hơn, thưởng hai trăm viên Linh ngọc nhị phẩm”.
Bốn người còn lại thở dài: “Chi bạo tay quá, vậy mà lại lấy Linh ngọc nhị phẩm ra để làm phần thưởng, quá là xa xỉ đi”.
Trần Lăng nghiêm túc nói: “Đích trưởng tử của tông tộc Vương Thị, ra tay đương nhiên là phải bất phàm, lần này Lâm Nhất sợ là khó tránh được cái chết. Nhưng mà vũng nước đục này, chúng ta đừng có nhúng tay vào, không cần thiết phải đi trêu chọc vào tên Lâm Nhất đó. Nhưng mà…”.
Ánh mắt chuyển đến trên người Lâm Nhất, Trần Lăng cười nói: “Nếu như bị Chung huynh gặp phải thì có lẽ chẳng có gì đáng sợ, với thực lực của Chung huynh thì chắc chắn có thể giữ được chân Lâm Nhất, thậm chí còn có thể đả thương hắn”.
“Không có hứng thú”.
Bên dưới lớp mặt nạ, Lâm Nhất hờ hững nói.
Chẳng trách lúc mới đầu vào núi Mai Kiếm đã cảm giác được có rất nhiều ánh mắt âm thầm quan sát hắn sau đó tránh đi thật xa. Chắc đều đã chạy đi báo tin hết cả rồi, còn may, trong tay hắn có chiếc mặt nạ quỷ này, nếu không thì không ít rắc rối.
Ba ngày sau, liên minh Phá Quân cùng liên minh Quỷ Hoả và liên minh Viêm Nguyệt đã thành công tụ họp lại với nhau.
Gặp được người đứng đầu của hai đại đồng minh này, Lâm Nhất coi như đã hiểu ra, Trần Lăng vì sao lại kéo hắn nhập hội.
Thủ lĩnh của liên minh Quỷ Hoả là Lâm Thu Sam, đứng thứ 39 trong danh sách những người đứng đầu bảng Nhân, cũng là một mỹ nữ hiếm gặp của ngoại môn. Thủ lĩnh của liên minh Viêm Nguyệt là Cố Bắc Huyền, đứng thứ 36 trong danh sách, hai người này đều mạnh hơn Trần Lăng rất nhiều.
Sư huynh đệ đồng minh, mỗi bên có khoảng hơn hai mươi người, đội ngũ năm người của liên minh Phá Quân so với bọn họ, quả thực kém hơn nhiều.
Chỉ e là liên minh Phá Quân này không có quá nhiều tiếng nói trong số ba liên minh.
Nhưng mà trước mắt, Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền đều không ở đây, nghe ngóng thông tin mới biết được. Hai người này phát hiện ra một con yêu thú bao hàm Kiếm Vân Đan, đợi sau khi giế t chết nó xong mới đến đây sau.
Trần Lăng nghe vậy thì thở phào một hơi, cười nói với nhân vật đứng thứ hai của hai bên liên minh: “Để hai vị đợi lâu rồi”.
Nhân vật đứng thứ hai của liên minh Viêm Nguyệt là Điền Phi, hắn ta không quá khách khí với Trần Lăng, hờ hững nói: “Cũng tạm, chưa đợi quá lâu”.
“Hắn là ai?”
Một nữ tử bên phía liên minh Quỷ Hoả lại dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Lâm Nhất, nói bằng giọng hờ hững: “Số người của liên minh Phá Quân tham gia vào cuộc chiến đồng minh chỉ có năm người, ta hình như không nhớ là có một người như vậy”.