Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 652:




Mặc dù cú đấm này có uy thế rất lớn, nhưng hình như hắn ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ hết ý nghĩa sâu xa của nó. Nếu gắng gượng thi triển, gặp kẻ yếu thì còn có thể thắng được, nhưng nếu gặp kẻ mạnh thì không được ổn lắm.   
Sơ hở vẫn còn hơi nhiều, Bộ Trần khá gấp gáp.  
Nhưng Bạch Thu Thuỷ đã an toàn, đương nhiên hắn sẽ không lo nhiều quá, bèn đưa tay ra kéo một đệ tử Cao gia bị cắn bị thương lên.   
“Không sao chứ, huynh đệ?”  
Đệ tử Cao gia này có một vết cắn ở bụng, vết thương trông rất đáng sợ, sau khi băng bó, vẻ mặt hắn ta vẫn rất đau đớn, nhưng lại cắn răng cố không kêu ra tiếng.  
Thấy Lâm Nhất đưa tay, người ấy hơi giật mình, hiển nhiên rất ngạc nhiên anh tài tông môn cao ngạo lại để ý đến con cháu gia tộc quyền thế ở những nơi này.  
“Đa tạ Lâm công tử”.  
Hắn ta nắm lấy tay Lâm Nhất, mượn lực để đứng lên.  
“Tên ngươi là gì?”  
“Tại hạ là Cao Du, con cháu dòng thứ của Cao gia”.  
“Lên ngựa của ta đi, vết thương của ngươi không nghiêm trọng, có thể tiếp tục lên đường. Nhưng nếu bước đi nhất định sẽ ảnh hưởng đến vết thương, sau này sẽ khó chữa lành”.  
“Thật sự có thể sao?”  
Cao Du hiển nhiên không dám tin.  
Lâm Nhất gọi Huyết Long Mã tới, duỗi tay cầm lấy dây dắt ngựa rồi đưa cho Cao Du: “Chuyện nhỏ thôi, con ngựa này hơi hung hăng, ngươi nhớ giữ chặt một chút”.  
Sau khi Cao Du ngồi vững, nhìn về phía trước thì thấy Bộ Trần và Tiêu Nhiên đang trò chuyện với Bạch Thu Thuỷ.  
Nhất là Bộ Trần, một tay hắn ta tạo Hoạ Long Điểm Tinh, đánh chết năm con Hoả Văn Báo khiến mọi người đều chấn động.  
Trong mắt hắn ta khó giấu được vẻ tự mãn.  
“Lâm công tử, tại hạ có lời này không biết nên nói hay không”.  
Do dự một lúc, Cao Du ngồi trên lưng Huyết Long Mã cắn răng hỏi.  
Lâm Nhất đáp: “Cứ nói đi”.  
“Trên đường đi, ta thấy Bộ Trần và Tiêu Nhiên luôn cố ý nhắm vào Lâm công tử, dường như nhất định phải phân cao thấp với Lâm công tử vậy. Lẽ nào công tử không cảm nhận được sao?”  
“Có cảm nhận được một chút”.  
Lâm Nhất không phải kẻ ngốc, tuy không biết nguyên nhân nhưng hắn cũng nhận ra được.  
“Lâm công tử có điều không biết, Bạch tiểu thư kia đến gia chủ nhà ta cũng không dám đắc tội, cực kỳ cung kính, vậy nên lai lịch của nàng ta chắc chắn không nhỏ, hôm qua nàng ta lại rất xem trọng Lâm công tử, đối xử cũng khác”.  
Cao Du hơi lo lắng, sau đó nói: “Hôm qua ta thấy lúc ở sàn diễn võ, Bạch tiểu thư khen ngợi Lâm công tử, Bộ Trần và Tiêu Nhiên lập tức biến sắc. Lẽ nào công tử không để ý à?”  
Đúng là không để ý thật.  
Nếu là người có cấp bậc như tám công tử đứng bên cạnh hắn, muốn không chú ý cũng khó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.