Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 471:




Lâm Nhất thử cảm nhận một hồi, đây mới chỉ là Trùng Thiên đầu tiên, nếu như là Nhị Trùng Thiên, Tam Trùng Thiên thì kiếm ý phải mạnh đến mức nào!  
Hoàng Phủ Tịnh Hiên trầm ngâm nói: “Một điểm cuối cùng, đừng cưỡng ép đột phá Nhị Trùng Thiên, một khi thất bại, kiếm ý sẽ sụp đổ. Trong hiện thực, kiếm ý cũng sẽ sụp đổ giống như vậy, ở nơi này mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu áp lực đến từ Vạn Kiếm Đồ, nếu như không thể chống đỡ được thì đừng cố kiên trì, mau thoát ra khỏi đó”.  
“Ta hiểu”.  
Advertisement
“Vậy được, ta đi sang chỗ khác trước đã. Ngươi cứ làm quen một lượt ở đây đi, trong Vạn Kiếm Đồ này cũng không hề thuận buồm xuôi gió đâu, còn ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy nữa”.  
Hoàng Phủ Tịnh Hiên khẽ cười sau đó rời đi.  
Lâm Nhất gật gật đầu, bắt đầu đánh giá nơi này.  
Advertisement
Cơ thể bây giờ của hắn có nguồn gốc từ kiếm ý hoàn chỉnh, do đó tăng cường sức mạnh của nhục thân thì sức mạnh kiếm ý của hắn cũng sẽ được tăng lên.  
“Thú vị, nơi này thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt”.  
Trên nét mặt của Lâm Nhất khó nén được sự rung động, chẳng cần làm gì mà hắn đã có thể cảm nhận được kiếm ý của mình đang mạnh dần lên.  
Hắn lập tức nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống.  
Điên cuồng hấp thu kiếm ý đang bay rải rác tứ phía trong không khí, không ngừng tăng cường cơ thể chứa đựng kiếm ý.  
Nhưng chẳng bao lâu sau hắn liền cảm nhận được một luồng sức mạnh bài xích.  
Xem ra Hoàng Phủ Tịnh Hiên nói không sai, ở đây tu hành bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ phải chịu áp lực của Vạn Kiếm Đồ.  
Nhưng mà ta và hắn có chút khác biệt.  
Hắn còn chưa nắm bắt được kiếm ý hoàn chỉnh, bị bài xích thì có lẽ cũng không quá nhiều.  
Dựa vào sự lĩnh ngộ kiếm ý của ta thì có lẽ sẽ thích hợp ở trong Nhị Trùng Thiên hơn, nhưng nếu mạo muội xông vào thì cũng không phải là việc hay ho.  
Tạm thời ở lại Nhất Trùng Thiên làm quen trước đã.  
Cùng lúc đó, bên dưới đài Vạn Kiếm bỗng xuất hiện một đám khách không mời.  
Đám người này đầy vẻ phong trần mệt mỏi, người nào người nấy tu vi cao cường, khí tức tràn đầy. Khắp người từ trên xuống dưới tản mát ra luồng sát khí nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là thuộc kiểu người trường kỳ sống trong cảnh chém giết, đôi tay họ không biết đã lấy mạng bao nhiêu con người.  
So với đám đệ tử chỉ biết khổ tu trong Tông môn mà nói, về khí chất có sự khác biệt cực lớn.  
Chẳng bao lâu sau, đám người này bèn leo lên đến đỉnh đài Vạn Kiếm.  
Ánh mắt quét ngang qua Vạn Kiếm Đồ mênh mông bát ngát như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.  
“Ở đằng kia!”  
Một người trong đó chỉ vào hướng mà Lâm Nhất đang ở, đột nhiên mở miệng nói.  
Người thanh niên mặc áo lam đi đầu cười lạnh lùng: “Đi qua đó”.  
Xoẹt xoẹt xoẹt!  
Một đám người gần như đâm đầu chạy lung tung rồi lao đến bao vây xung quanh Lâm Nhất.  
Thanh niên mặc áo lam đưa mắt ra hiệu, những người khác nở nụ cười vặn vẹo, cưỡng chế ép những đệ tử đang tu luyện trong Vạn Kiếm Đồ tỉnh dậy.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.