Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 432:




Sau khi phản ứng lại, hai huynh đệ Hàn Mạc Hàn Phong đứng mũi chịu sào, bảo vệ Vương Ninh.
Những người khác sắc mặt lạnh lùng, sát khí trên người tăng vọt, đều biết nếu để cho Lâm Nhất chạy được thì sẽ để lại hậu hoạn thế nào.
"Một đám phế vật, còn không dám đuổi tới ngăn người!"
Vương Ninh được dìu đứng lên, lập tức phẫn nộ quát mắng những võ giả cảnh giới Tiên Thiên đang sợ hãi rụt rè, đám người này thật sự không có chỗ nào hữu dụng.
Hơn mười người mới cảnh giới Tiên Thiên bất chấp khó khăn giết về phía Lâm Nhất hạ xuống đất.
Bốp!
Lâm Nhất vỗ nhẹ một cái, tóm chặt lấy Táng Hoa kiếm trong màn hoa tường vi đầy trời. Liếc nhìn hơn mười người đang chạy tới, hắn cầm chặt chuôi kiếm, ấp ủ toàn thân kiếm ý. Đợi khi đám người này tiếp cận gần khoảng mười bước thì Táng Hoa kiếm phát ra tiếng kiếm ngân vang như âm thanh tự nhiên, thân kiếm ầm ầm ra khỏi vỏ.
Advertisement
Thình thịch!
Bán bộ kiếm ý cường hãn của Lâm Nhất cuồn cuộn xuất hiện, hơn mười người đang chạy tới đó không kịp ra tay phòng ngự, bị kiếm ý đồng thời đánh bay, sau khi rơi xuống đất thì mình đầy thương tích, nhìn mà thấy ghê người, không thể đứng lên được nữa.
"Ca, lên ngựa!"
Lý Vô Ưu nhân lúc hỗn loạn nhảy lên lưng Huyết Long Mã, sau khi thoát khỏi vướng víu thì lập tức lao về phía Lâm Nhất.
Thuận tay chộp lấy hộp kiếm trên đất, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, xoay người lên ngựa.
Advertisement
"Ở lại cho ta!"
Mắt thấy hai người một ngựa sắp đột phá vòng vây hoàn toàn bỏ xa, Hoàng Phủ Tịnh Hiên thực lực mạnh nhất trong Thập đại nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ bay người giết đến.
Chỉ cần hắn ta giữ chân được Lâm Nhất, đợi những nhân tài kiệt xuất còn lại giết tới thì Lâm Nhất vẫn ắt chết không nghi ngờ.
"Hồ đồ ngu xuẩn!"
Lâm Nhất hận thấu xương Hoàng Phủ Tịnh Hiên này, nếu không phải do hắn ta thì trong rừng rậm trước đó căn bản cũng không đến nỗi bị bức đến bước đường cùng như vậy.
Hiện tại, vừa có một tia sinh cơ thì lại truy sát tới rồi.
Tâm niệm khẽ động, một sợi kiếm quang Đoạn Kiếm võ hồn lượn lờ đó nhanh chóng chui vào đầu ngón tay của Lâm Nhất. Ngưng tụ thành mũi nhọn, loáng một cái đả thương người!
Chỉ là kiếm quang này không phải là linh nguyên diễn hóa, mà chỉ có một sợi kiếm quang của Đoạn Kiếm lượn lờ đó ngưng tụ tạo thành. Nhưng uy lực lại lớn hơn không chỉ mấy lần.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên lăng không truy sát mà đến nhìn thấy kiếm quang bắn tới đó, mặt chợt biến sắc, vội vàng né tránh.
Đó giống như ác quỷ thoát khỏi trói buộc từ địa ngục giáng xuống thế gian, kinh sợ lòng người.
Hì hì!
Hoàng Phủ Tịnh Hiên cật lực né tránh vẫn bị kiếm quang xuyên thủng một lỗ trên vai phải, rơi xuống đất ngay tại chỗ.
"Hoàng Phủ Tịnh Hiên, món nợ này sớm muộn ta sẽ tính với ngươi, giữa hai chúng ta chưa xong đâu!", Lâm Nhất sau khi xuất ra con bài chưa lật cuối cùng trên lưng ngựa thì sắc mặt tái nhợt, nhưng quang mang lóe lên trong mắt hắn vừa quật cường vừa cố chấp.
"Người này tuyệt đối không thể để lại!"
Hoàng Phủ Tịnh Hiên nhíu mày, không màng đến vết thương trên vai, trầm giọng quát: "Đuổi theo, con Huyết Long Mã đó thân mang thương thế đột phá, tuyệt đối không chạy xa được!"
Đát đát đát!
Hơn mười nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ sắc mặt âm trầm tới cực điểm, sau khi ngồi lại lên lưng yêu thú lập tức nện bước, điên cuồng đuổi theo không ngừng nghỉ.
Vết máu trên người Huyết Long Mã để lại rất khó xử lý, đám người dựa vào vết máu bám chặt không tha.
"Đám khốn nạn này!", Lý Vô Ưu liếc nhìn về phía sau một cái, đám người bám dai như đỉa, tức đến không ngừng run rẩy.
Lâm Nhất nhìn hắn ta một cái, sắc mặt hắn ta đã trắng bệch đến mức đáng sợ, hoàn toàn không giống bộ dạng người còn sống. Nếu còn không mau chóng trị thương thì sớm muộn gì cũng đi đời.
Nhưng đám người phía sau căn bản không cho đường sống, làm sao có thể dừng lại nghỉ ngơi được.
Huyết Long Mã cũng không còn phong độ vô địch như ban đầu nữa, bắt đầu tỏ ra mệt mỏi, một thương lạnh lùng đó gần như xuyên qua người nó, ra tay quá tàn độc!
"Đi về bên đó!"
Đột nhiên một mảng rừng trúc xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhất.
Lục trúc cao đến gần trăm mét, cùng với một mảng sương mù mờ mịt, mênh mông vô tận, có vẻ vô cùng kỳ quái.
"Rừng Táng Kiếm!"
Đám người Hoàng Phủ Tịnh Hiên đến tới trước rừng trúc, sắc mặt lần lượt biến đổi, dừng lại không đi tiếp nữa.
"Hai kẻ này có biết đây là rừng Táng Kiếm hay không?", Mặc Thanh Vân khống chế con yêu thú, nhìn về phía rừng trúc, nghĩ mà phát sợ nói.
Lăng Tiêu Giới vô cùng rộng lớn, có vô số cấm địa tuyệt đối không thể đặt chân vào, một khi bước vào hẳn sẽ phải chết.
Rừng Táng Kiếm chính là một vùng cấm địa.
Trước đó có không ít người đã vào trong, kết quả chỉ có một người ra được, nhưng chưa đi được mấy bước thì người duy nhất ra ngoài được này cũng bị kiếm quang bạo thể mà chết.
Hung danh của rừng Táng Kiếm từ đó coi như được truyền ra ngoài, trưởng lão giám sát cũng phải luôn tục cảnh cáo tuyệt đối không thể bước vào, bằng không sống chết tự chịu.
"Người đâu?"
Vương Ninh và Lãnh Mạch không nghỉ ngơi gì mà cũng đuổi kịp tới.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân đều bị thương không nhẹ, nhưng vẫn gắng gượng truy sát theo.
Lâm Nhất không chết hai người căn bản khó mà an tâm.
Những người khác không trả lời hắn ta, chỉ lẳng lặng nhường đường.
"Rừng Táng Kiếm!"
Sau khi nhìn rõ, Vương Ninh sợ tới mức biến sắc, không chế yêu thú vội vàng lùi về sau.
Trước khi tới, huynh trưởng của hắn ta đã nói với hắn ta về rất nhiều cấm địa, rừng Táng Kiếm chính là nơi hung hiểm nhất trong số đó.
Đã từng có trưởng lão cảnh giới Huyền Võ siêu việt và rất nhiều đệ tử thâm niên chết thảm trong đây.
Lãnh Mạch trầm ngâm nói: "Vào rừng Táng Kiếm này rồi hắn cũng coi như chui vào con đường chết, Nhị thiếu gia không cần lo lắng".
Thần sắc Vương Ninh âm tình bất định, kết quả hiện tại chắc chắn không phải là điều hắn ta mong muốn.
Lâm Nhất không chết ngay trước mắt hắn ta thì tuyệt đối không thể yên tâm.
"Hắn ở trong vực Âm Phong cũng có thể nhặt được một mạng về, rừng Táng Kiếm này...", vẻ tối tăm phiền muộn giữa hai đầu lông mày của Vương Ninh khó mà tiêu tan.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên cười nói: "Nhị thiếu gia không cần nghĩ nhiều, đầu tiên rừng Táng Kiếm này không phải hữu danh vô thực, đây là cấm địa hàng thật giá thật, cường giả cảnh giới Tử Phủ cũng phải chết trong đây, huống chi một tên phế vật Tiên Thiên như hắn?"
"Lùi một vạn bước mà nói, cho dù hắn không chết cũng chắc chắn không hoàn thành được thí luyện, không thể trở thành đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các, với thế lực của Vương gia ở quận Tần Thiên, muốn giết hắn có chút khó khăn nào chứ!"
Vương Ninh nghe vậy sắc mặt mới từ từ đỡ hơn, cười khẩy nói: "Ta đúng là có chút hồ đồ rồi, cho dù hắn không chết nhưng nếu như không trở thành đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các thì ta cần gì phải kiêng dè!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.