Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3718: Ta hỏi đây là máu của ai




Nhưng lại khiến người ta có cảm giác dường như ánh sáng xung quanh bị cắn nuốt, hắn đứng ở đó tựa như bá chủ quân lâm thiên hạ, uy chấn ngân hà.
Lâm Nhất còn chưa chính thức dùng đến võ kỹ, hắn chỉ vận dụng một ít lý giải đối với võ học Thánh Linh vào một chưởng này mà thôi.
Xem như dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà, tuy nhiên, đối phó với loại mặt hàng này thì như thế là dư xài.
Trước vô số ánh nhìn chăm chú, một chưởng này vừa đánh xuống, chân nguyên hộ thể của Hạ Thiên Phàm lập tức nổ tung, kế đó lồng ngực hắn ta bị lõm vào, xuất hiện chưởng ấn, cả người hắn ta cong như con tôm luộc, kế đó là một loạt âm thanh chói tai vang lên.
Hạ Thiên Phàm co rụt người lại, bị đánh bay ra ngoài, một tiếng “bịch” vang lên, hắn ta đã quỳ sụp trên mặt đất.
PHỐC thử!
Máu tươi từ trong miệng hắn ta trào ra, Hạ Thiên Phàm chống tay xuống đất, đau đớn khiến mặt hắn ta co rúm lại.

Khi lạnh đột ngột bao phủ khắp quảng trường, không ai ngờ được rằng Hạ Thiên Phàm, xếp hạng thứ chín trên Tử bảng, lại bại một cách thê thảm như vậy.
Một chiêu!
Chỉ một chiêu đã khiến Hạ Thiên Phàm quỳ sụp xuống, không đứng dậy nổi, ngay cả kêu đau cũng kêu không nổi. Giờ phút này, không còn ai dám hoài nghi thực lực của Lâm Nhất nữa, hắn có thể huyết tẩy mười hai chiến tướng chắc chắn không phải dựa vào bí bảo hay ngoại vật gì khác.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, từ tận đáy lòng bọn họ cảm thấy bị đả kích rất lớn.
Thiếu niên này không nổi danh trên bảng Thông Thiên, nhưng sự hiện hữu của hắn lại áp đảo một loạt nhân tài kiệt xuất trên bảng Thông Thiên, có thể nói, người này gần như đứng đầu Tử bảng, dưới Kim bảng, hắn chính là ông vua không ngai.
Lâm Nhất ngoắc tay, bắt lấy tấm thiệp mời đang lơ lửng giữa không trung.
Đại Hội Sát Yêu!
Bốn chữ bằng máu thình lình xuất hiện.
Đại Hội Sát Yêu!
Lâm Nhất lẩm bẩm đọc, nhìn chữ viết bằng máu trên thiệp mời, sắc mặt hắn dần tối sầm, nói: “Đây là máu của ai?”
“Hề hề, ngươi đoán xem?”
Hạ Thiên Phàm đang nằm rạp trên mặt đất nở nụ cười âm u, bất chợt, hắn ta lớn tiếng nói: “Nửa tháng sau, Tam đại Giới Tử Thần U, Thiên Càn và Huyền Long sẽ cử hành Đại Hội Sát Yêu tại thành Phong Lăng, hoan nghênh chư vị đến xem, ha ha!”

“Đại Hội Sát Yêu?”
“Đó là gì? Chưa từng nghe qua…”
Trên quảng trường vang lên âm thanh bàn tán, mọi người lộ vẻ nghi hoặc, Tam đại Giới Tử muốn giết ai mà lại bày ra thế trận lớn như vậy.
“Lâm Nhất! Ngươi nhất định phải đến đấy, nếu không, e là không cách nào nhìn thấy mặt tình nhân cũ của ngươi lần cuối”, Hạ Thiên Phàm nhếch mép cười, lộ vẻ trêu tức.
Đây mới thực sự là trò hay!
Thắng ta thì sao chứ? Nửa tháng sau, ngươi vẫn phải ngoan ngoãn đến thành Phong Lăng chịu chết.
Mọi người nhanh chóng hiểu ra, đây chính là dương mưu của Tam đại Giới Tử.
Thế nào là dương mưu? Chính là biết rằng đó là bẫy, nhưng Lâm Nhất vẫn phải nhảy xuống. Đại Hội Sát Yêu vốn chỉ là một cái bẫy mà Tam đại Giới Tử đào sẵn cho Lâm Nhất.
Việc làm này khiến người ta cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại không thể làm được gì.

“Ta hỏi đây là máu của ai?”
Lâm Nhất ngẩng phắt đầu, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh, một luồng sát ý quét qua bốn phía.
“Ngươi đoán xem!”, Hạ Thiên Phàm cắn răng, hung tợn nói.
Lâm Nhất vốn có tâm tính hơn người, rất ít khi xúc động, nhưng hiện tại hắn lại có chút mất kiểm soát.
Cơ mặt hắn co giật, bàn tay phải đang nắm thiệp mời không ngừng run rẩy. Kế đó, cả người hắn run lên, sát ý khủng bố tựa như một làn gió thu ập đến, không cách nào thu lại được.
“Giận lắm à?”
Hạ Thiên Phàm nhếch miệng cười, nói: “Ta biết hiện tại ngươi rất giận, nhưng ngại quá, nơi này là thành Tứ Tượng! Ngươi có giận cỡ nào cũng phải nghẹn ở đó… Nếu ngươi có đủ bản lĩnh thì cứ thử giết ta đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.