Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 371:




Ngay khoảnh khắc đó, hắn ta lập tức đuổi theo, nhưng vẫn chậm…
Đến khi hắn ta nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất thì trước mặt đã là một vách núi, Lâm Nhất ôm Nguyệt Vi Vi nhảy thẳng xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng Tư Tuyết Y không khỏi giật giật mấy cái.
“Tên này… vực Âm Phong mà hắn cũng dám nhảy?”
Vực Âm Phong chính là một trong số ít vùng đất cấm của Thanh Dương Giới, trong vực quanh năm gió lạnh thổi không ngừng, sát khí dày đặc, một khi rơi xuống đó chắc chắn không còn đường quay lại.
Nơi này không nên xưng là cấm địa, phải xưng là tử địa thì đúng hơn.
Nghe nói gió lạnh ở nơi sâu trong khe vực có ẩn chứa âm sát chi nguyên, không chỉ vô cùng lạnh lẽo mà hơn thế nữa còn không hề có bất kỳ quy luật nào.
Advertisement
Rơi vào đó nếu không bị âm sát đông thành trụ băng thì cũng bị gió cạo chết.
Tử trạng cực kỳ thê thảm, hệt như phanh thây xé xác.
Vèo!
Ngay khi Tư Tuyết Y còn đang cảm thán, một bóng người cùng một luồng kiếm ý đột ngột hạ xuống.
Advertisement
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Bạch Lê Hiên của Lăng Tiêu kiếm các, hắn ta không khỏi hỏi: “Ngươi cũng đến à?”
“Hừ, ngay cả Ma Nguyệt võ hồn mà ngươi cũng phóng ra, nếu ta còn không tìm ra ngươi há chẳng phải ngu xuẩn lắm sao?”
Bạch Lê Hiên có hơi bất mãn, hừ lạnh một tiếng với Tư Tuyết Y rồi hỏi: “Người đâu?’
“Nhảy xuống rồi!”
Quạt xếp trong tay Tư Tuyết Y chỉ hướng vách núi, thản nhiên nói.
“Vực Âm Phong!”
Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt Bạch Lê Hiên đột nhiên thay đổi, lập tức mặt xám như tro.
Mặc dù biết Lâm Nhất cũng ả yêu nữ kia chắc chắn sẽ phải chết, thế nhưng di bảo trong mộ cung và cả công pháp huyền cấp trên người Lâm Nhất đều không cách nào lấy được.
Quan trọng nhất là không thể tự tay chém chết tên kia khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mát.
Đứng sững một lúc, Bạch Lê Hiên trầm giọng nói: “Tư Tuyết Y, nếu lúc ấy ngươi chịu liên thủ cùng ta, tên tiểu tử kia sao có thể bị buộc nhảy xuống vực Âm Phong được chứ?”
Tư Tuyết Y từ chối cho ý kiến, hờ hững cười nói: “Ngươi xông vào nhanh như vậy, chẳng lẽ không có ý định muốn độc chiếm di bảo mộ cung à? Ta và ngươi không cần nói mấy lời khách sáo này đâu, di bảo mộ cung ẩn chứa dấu tích của một thời đại, chúng ta đều rất rõ đại vận trong đó có giá trị lớn lao nhường nào”.
Bạch Lê Hiên nghẹn họng, sát ý trào dâng trong lòng, nhưng lại không làm gì được đối phương.
Vẻ mặt hắn ta vô cùng lúng túng, trông rất phiền muộn.
Tư Tuyết Y khẽ nói: “Người này chết cũng tốt, nếu không, để hắn có cơ hội trưởng thành, chắc chắn sẽ là khắc tinh của ngươi. Chắc hẳn ngươi cũng không muốn lúc giao thủ với người ta, đột nhiên kiếm gãy mà không hiểu vì sao, đúng không?”
Nghe được những lời này, sắc mặt Bạch Lê Hiên nhanh chóng thay đổi.
Đến bây giờ hắn ta vẫn không hiểu vì sao đối phương chỉ nhẹ nhàng kẹp lấy thanh kiếm trong tay mình, vậy mà nó lại đột ngột gãy lìa.
Chắc chắn không phải bởi thực lực của Lâm Nhất, với tu vi và cảnh giới của Lâm Nhất, hắn ta có thể dễ dàng bóp ch3t hắn.
Thế nhưng những chuyện quái dị cứ thể lần lượt diễn ra trước mắt mọi người.
Hiện tại, toàn bộ Thanh Dương Giới đều biết Lâm Nhất đã từng làm gãy kiếm của hắn ta, thậm chí còn dùng một quyền đánh bay hắn ta.
“Lỡ như hắn không chết thì sao?”
Bạch Lê Hiên nhìn về phía vực Âm Phong, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt thoáng qua tia lo lắng.
“Đó là chuyện của ngươi, trái lại, ta rất chờ mong người đứng đầu thế hệ nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Lăng Tiêu kiếm các xuống vực Âm Phong tìm kiếm, nói không chừng ngươi thu phục được âm sát kia, đạt được kỳ ngộ to lớn thì sao?”
Tư Tuyết Y lên tiếng dẫn dụ, nhưng hắn ta cũng không tin đối phương thật sự có can đảm nhảy xuống.
Nếu đã không dám thì tất cả suy đoán đều là uổng công.
“Ta và ngươi liên thủ chưa chắc không thể tìm được”.
Những lời của Tư Tuyết Y tựa như một cây kim đâm vào ngực Bạch Lê Hiên, khó có thể rút ra.
Nếu Lâm Nhất có cơ hội trưởng thành, e rằng sẽ thật sự trở thành khắc tinh của hắn.
Dù không cách nào đoạt được di bảo trong mộ cung, hắn ta cũng muốn xác định Lâm Nhất đã thật sự chết hay chưa.
“Tự ngươi đi tìm chết, ta không rảnh theo cùng!”
Tư Tuyết Y thờ ơ đáp, sau đó quay người rời đi, khiến Bạch Lê Hiên tức xanh mặt.
Nhưng khi nhìn thấy gió lạnh không ngừng thổi trong khe vực, cuối cùng, hắn đành cắn răng rời đi, không thể làm gì khác.
Lúc nhìn thấy vách núi, Lâm Nhất cảm thấy rất mừng rỡ, gần như không chút do dự nhảy xuống.
Đừng nói chỉ là khe vực, có Tử Diên kiếm hạp trên lưng, dù là vách núi cao vạn dặm hắn cũng dám nhảy.
Còn về Tư Tuyết Y, Lâm Nhất tin chắc đối phương không dám nhảy xuống.
Nếu không có dị bảo trên người, trừ phi có được bản lĩnh bước đi trên không, nếu không, đảm bảo không dám nhảy.
Dù cho tu vi ngươi có mạnh mẽ cỡ nào thì trong trạng thái rơi tự do ở độ cao như vậy, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng sau khi nhảy xuống, Lâm Nhất liền cảm thấy hối hận.
Khe vực này cũng không phải chuyện đùa.
Từng luồng gió lạnh ẩn chứa khí âm sát từ bốn phương tám hướng lao đến, gió cực kỳ rét lạnh, mỗi một luồng gió đều có chứa sát khí, đâm vào người tựa như công kích của cường giả Bán Bộ Huyền Quan.
Trong khe vực, gió lạnh thổi liên tục và cực kỳ hỗn loạn, kích động.
Ầm ầm ầm.
Rơi xuống chỗ sâu, Lâm Nhất không cách nào không chế cơ thể của mình, cổ kiếm hạp sau lưng gần như mất đi tác dụng.
Bất kể hắn có điều khiển thế nào thì cũng không thoát khỏi những luồng gió lạnh đang điên cuồng càn quét loạn xạ trong khe vực.
Trong quá trình rơi xuống, cơ thể hắn phải chịu từng trận gió buốt sắc như dao cắt.
“Lạnh quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.