Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3679: Chỉ là một tên thấp kém chết đến nơi rồi còn chưa biết




Người này rất hiếu chiến, hắn ta nhìn thấy những thanh niên khác bị sỉ nhục, bị nam tử miệng nhọn trấn áp, giam cầm bằng đạo khí thượng cổ, còn quỳ xuống đất. Hắn ta không thể chịu được, muốn ra tay cứu những người này, nhưng không ngờ người đàn ông áo vàng kia lại dùng Huyền Long Xích khiến bản thân bị thương nặng.
Khoảng cách quá xa khiến hắn cảm thấy hơi tuyệt vọng.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi”.
Lâm Nhất nắm lấy bả vai hắn ta, nhẹ nhàng đẩy hắn ta vào trong đám người phía sau.
“Cứ nhằm vào ta là được, càn gì phải làm ảnh hưởng đến người vô tội”.
Lâm Nhất nhìn mấy người vẫn đang quỳ dưới đất do bị nam tử miệng nhọn trấn áp giam cầm, nhỏ giọng nói.
“Chỉ là một lũ kiến mà thôi, bọn chúng chọc giận ta, ta chỉ trừng phạt chúng một chút đã là tốt bụng lắm rồi”, người đàn ông miệng nhọn mang nét mặt cay nghiệt, tay cầm roi lửa, cười hì hì nhìn về phía Lâm Nhất.
Đây là một tội phạm, gã ta có báu vật trên người, có thể thay đổi thứ hạng của trận chung kết.
Sự xuất hiện của gã ta khiến những người trên thánh đàn đều rất hưng phấn, dù Lâm Nhất có hung hăng đến mức nào bọn họ cũng không sợ, chỉ sợ đối phương trốn tránh như chuột mới phiền phức.

Người đàn ông miệng nhọn nhìn về phía Lâm Nhất, gã ta nhếch miệng cười, li3m môi một cái, ánh mắt vô cùng hưng phấn.
Thanh niên áo vàng ở cách đó không xa sáng mắt lên, trong mắt lộ vẻ tham lam.
Tốt bụng?
Lâm Nhất nhìn người trẻ tuổi bị đánh đến mức người đầy vết thương, quỳ dưới đất liên tục giãy giụa kia.
Đúng là rất tốt bụng!
Mấy người này sai ở đâu, họ chỉ muốn ra ngoài mà thôi, vậy mà lại bị sỉ nhục hành hạ như thế, bị người khác ngược đãi như lợn chó, còn nói chuyện rất khinh thường và ầm ĩ, đám người đó luôn ra vẻ cao quý, không quan tâm đ ến ai.
“Lâm Nhất, ngươi biết tội hay chưa!”
Đúng lúc này, trên thánh đàn có người hét lên, đây là một cường giả của chiến giới Thần U. Hắn ta mặc chiến giáp màu đen, giữa chân mày có hoa văn thẳng đứng, sâu trong mắt là ngọn lửa hừng hực cháy bỏng, trong cơ thể có sát khí lạnh như băng phát ra.
“Lâm mỗ có tội gì?”

Nét mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, hắn lạnh lùng nói.
“Ngươi là một con kiên thấp hèn lại nắm giữ bảo cốt Chân Long, đây vốn đã là tội! Ngươi làm Huyền Lôi song kiếm bị thương, đây là tội lớn! Ngươi gi ết chết tám người của chiến giới Thần U ta, đây là tội ác tày trời, ngươi là ác quỷ, tội nghiệp sâu nặng!”, cường giả của Thần U chiến giới lạnh lùng quát lên từng chữ, đồng thời chiến giáp của hắn ta cũng đang phát sáng.
“Hôm nay, đừng ai trong các người hòng rời đi!”
Lâm Nhất ngẩng đầu nói, một mình hắn tiến về phía trước, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất anh tuấn, trông còn khá trẻ, nhưng mỗi bước chân lại có uy thế đáng sợ, khiến người ta thầm thấy run rẩy.
Đây là một thiếu niên siêu phàm!
“Ngươi nghĩ mình là ai, ngươi dám xuất hiện thì chỉ có một con đường chết mà thôi, còn dám uy hiếp chúng ta ư?”, nam tử miệng nhọn nhíu mày, nét mặt dữ tợn, gã ta nở nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng quát: “Giết hắn!”
Vụt!
Lúc này ba thiên tài của Chiến giới phá không xông tới, lần lượt ra tay nhằm vào Lâm Nhất.
Ba người này rất mạnh, lần lượt đến từ chiến giới Thần U, Thiên Càn và Huyền Long, mỗi người đều sử dụng thủ đoạn, bộc phát ra khí thế động trời. Bọn họ như ba ngôi sao chổi màu sắc khác nhau, kéo theo sát khí vô biên, làm rung động hư không.
Khí thế này rất kinh khủng, hơn nữa còn chỉ là đợt tấn công đầu tiên, mấy người nam tử miệng nhọn đều đang chuẩn bị ra tay, sắc mặt bọn họ lạnh lẽo, đều đang cười khẩy nhìn Lâm Nhất.
Chỉ là một tên thấp kém, chết đến nơi rồi còn chưa biết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.