Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3677: Quá nhanh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nam tử miệng nhọn nở nụ cười tàn nhẫn, gã ta không giết những người này, cổ tay xoay một cái, chiếc roi như rắn độc quất vào mặt những người đó, phát ra âm thanh vang dội như tiếng tát, làm cho họ văng ra xa.
“Quỳ xuống!”
Roi lửa lại nhẹ nhàng vung lên, hoàn toàn trấn áp mấy thanh niên, ép họ phải quỳ xuống đất.
Ầm!
Một bóng người bay vút lên trời muốn cứu những thanh niên này, đó là nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao. Hắn ta rất mạnh, thực lực cảnh giới Thiên Phách tầng bốn đỉnh phong, hắn ta bay tới, người phát ra ánh sáng khiến người ta phải kinh ngạc.
Hắn ta biến ảo khôn lường, thi triển môn loại võ học Tạo Hoá cấp Vương Giả cực kì cao thâm, muốn phá vỡ không gian giam cầm của nam tử miệng nhọn kia.
“Ngu xuẩn mất khôn!”
Nhưng vào lúc này, một tiếng “hừ” lạnh lùng vang lên, thanh niên mặc áo vàng của chiến giới Huyền Long ra tay.
Ầm!
Gã ta lấy ra một món bí bảo, đó là một cây trọng xích, thân xích khắc hình Long Tượng cổ xưa. Ngay lập tức có tiếng rồng vang lên, long uy phun trào làm chấn động cả không gian này.

“Huyền Long Xích!”
Có người không nhịn được la lên, con ngươi bỗng nhiên co rụt.
Huyền Long Xích trong truyền thuyết là một loại bí bảo vô thượng của chiến giới Huyền Long, cây Huyền Long Xích trước mặt này có thể là hàng giả, nhưng uy lực vẫn không bình thường chút nào. Nhất là Long Tượng được khắc trên thân xích vô cùng chân thật, làm cho người ta sinh ra ảo giác, tưởng như có một con Chân Long thức tỉnh.
Phụt!
Huyền Long Xích nhẹ nhàng lướt qua không khí, nháy mắt đã đánh cho thanh niên ra tay kia bay ra xa.
Răng rắc, có tiếng xương gãy vang lên, thanh niên này phát ra tiếng r3n rỉ, quần áo trên người bung ra, máu chảy đầm đìa, thấy mà giật mình.
Trời đất yên tĩnh, bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng ngột ngạt.
“Lũ tiện dân, hai vị Chiến giới đại nhân đã nương tay rồi, các ngươi còn không mau lui ra! Đừng làm hỏng chính sự của các vị Chiến giới đại nhân, không thì các ngươi không giữ nổi cái mạng chó của mình đâu!”, trên thánh đàn, một nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao phụ thuộc ba Chiến giới nghiêm nghị quát lớn, sắc mặt dữ tợn.
Đáng giận!
Mọi người tỏ ra uất ức nhưng trong lòng lại thấy bi thương, nhân tài kiệt xuất của Chiến giới thật sự quá mạnh.

Thực lực của họ quá đáng sợ, chưa kể đến tu vi, chỉ riêng bảo bối trong tay họ thôi đã khiến người ta cảm thấy bất lực, tuyệt vọng tột cùng.
“Ngươi, nói ngươi đấy! Thằng chó này chẳng biết từ đâu ra, còn không mau lùi lại đi chứ!”
Gã nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao kiêu ngạo trên thánh đàn nhìn lướt qua, bỗng thấy vẫn có người dám xông lên. Người nọ mặc áo xanh, đội mũ rộng vành, đang bước về phía người bị Huyền Long Xích đánh bị thương. Gã ta lập tức giận xanh mặt, kẻ này hoàn toàn không để gã vào mắt.
“Chó hoang từ đâu chạy tới mà kêu khó nghe thế nhỉ!”
Người áo xanh hờ hững, lạnh lùng đáp một câu.
“Đồ hỗn xược, dám mắng ta, chán sống rồi sao?”
Gã nhân tài kiệt xuất kia lập tức sa sầm mặt, trong mắt phun trào ánh sáng lạnh.
“Ồn quá đi!”
Gã ta vừa dứt lời, người áo xanh đã cởi mũ rộng vành xuống, tiện tay ném ra ngoài.
Đó là một chiếc mũ rộng vành, nhưng khi nó bay ra lại mang đến cảm giác như một con rồng còn sống!
“Không!”
Gã nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao lên tiếng nhục nhã mọi người hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã bị long uy chôn vùi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.