Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 363:




“Hai người kia đúng là quyết đoán!”
Hắn đúng là đã quá xem thường thực lực Tứ đại tông môn rồi, hiển nhiên là Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đã trực tiếp ra tay mà không chút do dự.
Nghĩ tới những át chủ bài mà họ chuẩn bị trước, hiển nhiên đã lên kế hoạch từ lâu.
Lâm Nhất cũng không ngoái đầu nhìn, lao thẳng về phía trước, nửa nén hương sau, hắn đã ra khỏi nơi mai táng kia
Còn chưa kịp đứng vững, trên đỉnh đầu hắn có một bóng đen khổng lồ vụt qua. Bùm! Bầu trời đổ mưa máu.
“Trời ơi... thứ quái quỷ gì thế?”
“Là yêu thú, chạy mau!”
Bên ngoài nơi này còn có một đám võ giả Tiên Thiên thực lực thấp kém tụ tập. Tu vi của đám người này chỉ dao động từ tam khiếu tới tứ khiếu, không thể nào ngăn chặn sự xâm nhập của ma khí, chỉ có thể ở bên ngoài chờ thời.
Advertisement
Mà lúc này đột nhiên nhìn thấy cảnh đó, họ sợ tới điếng người rồi co giò chạy.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn thì đúng là có một con yêu thú kích thước khổng lồ đang dùng hai cánh chạy trốn thục mạng.
Mưa máu chính là máu tươi từ trên vết thương của nó rải ra.
Xèo xèo!
Máu tươi nhỏ xuống mất đất lập tức bốc lên khói độc vang lên tiếng thiêu đốt.
Advertisement
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, yêu thú viễn cổ hiển nhiên là đã chạy ra được mộ cung.
Chẳng lẽ dẫn một đám kẻ chết thay vào nên cửa mộ cung đã bị Bạch Lê Hiên mở được rồi?
Nghiêm túc quan sát thì trên bầu trời có vài con yêu thú viễn cổ hình điểu sư mang theo mấy vết chém sắc bén, nhìn mà hãi hùng.
Nó đã bị thương nặng nhưng yêu sát khí vẫn kinh khủng như trước.
Chỉ một đống máu yêu thú khi nó bay qua thôi cũng làm tổn thương nhiều võ giả Tiên Thiên rồi.
Bùm!
Khi Lâm Nhất đang cảm thán thì con điểu sư viễn cổ rớt xuống mặt đất, tiếng động ầm ĩ, đất rung núi chuyện, bụi bay đầy trời.
Vèo vèo vèo!
Có ba bóng người đuổi theo sát phía sau, nhào vào trong đống bụi mịt mù.
Hai mắt Lâm Nhất nhắm lại, hắn trầm ngầm: “Đây chẳng phải ba tên tán tu Bán Bộ Huyền Quan đã chiếm đài sen trước đó sao?”
Ba ông già hứng chịu tiếng mắng mỏ của mọi người, mặt dày mày dạn chiếm lấy đài sen.
Cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì, còn tạo trò cười cho người khác.
Họ không theo Bạch Lê Hiên xông vào mộ cung mà lại để ý con yêu thú viễn cổ này, thú vị nha...
Lâm Nhất cong môi như nghĩ ra gì đó, hắn lặng lẽ đi theo.
“Chậc chậc, xem ra con súc sinh này sắp tắt thở rồi. Thủ đoạn của Lăng Tiêu Kiếm Các và Ma Nguyệt Sơn Trang đúng là đáng sợ. Sau khi kết trận lại bùng nổ thực lực tương đương cường giả Huyền Võ, ngay cả con yêu thú viễn cổ này cũng không chịu nổi rồi!”
“Một đám ngu, còn ảo tưởng cướp được bảo tàng từ trong tay Bạch Lê Hiên, tất cả đều theo vào trong mộ cung!”
“Chỉ con yêu thú giữ cửa thôi mà đã kinh khủng như thế, trong mộ cung chắc chắn còn khủng khiếp hơn!”
“Đúng vậy, vẫn nên yên phận lấy yêu đan của mấy con yêu thú viễn cổ này thôi, yên ổn có lời không lỗ!”
“Ha ha, đây chính là yêu đan viễn cổ thuần chủng nha...”
Bóng ba ông già hiện ra từ trong bụi mù, trong ánh mắt nhìn con yêu thú khổng lồ ngã trên đất tràn đầy sự tham lam.
Trong lời nói của họ, âm mưu của ba con cáo già đã lộ ra hoàn toàn.
Bốp bốp bốp!
Lâm Nhất đang núp không nhịn được mà phải vỗ tay tán thưởng mấy kẻ gian xảo.
“Ai!”
“Con rùa rụt đầu nào trốn trong bóng tối, mau ăn ra đây cho lão phụ, nếu không đừng trách lão phu không khách sáo!”
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên khiến mấy tên tán tu Bán Bộ Huyền Quan giật mình nhảy cẫng lên.
Nhưng mấy lão quỷ này đều liếc nhìn nhau rồi bình tĩnh lại.
Vừa lớn tiếng đe dọa vừa tìm kiếm chung quanh, trong mắt tích tụ sát khí, trông hung hiểm mà cẩn trọng vô cùng.
“Không cần tìm, Lâm Nhất đây, chắc các vị tiền bối đều biết!”
Lâm Nhất thản nhiên bước ra từ chỗ tối, hắn mỉm cười khẽ chào.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Lâm Nhất tiểu huynh đệ!”
Ba ông già vừa thấy là Lâm Nhất thì tức khắc thở phào, trong mắt hiện lên tia nghiền ngẫm.
Trên người tên nhóc này có công pháp huyền cấp.
Họ quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới, sự tham lam trong mắt đã không còn che giấu.
Nếu làm thịt luôn thằng nhóc này thì họ sẽ đạt được nhiều hơn cả yêu đan viễn cổ.
“Thực lực của các tiền bối có sánh bằng Vương Đỗ không?”
Ba lão già còn chưa kịp bộc lộ bản chất thì Lâm Nhất đột ngột hỏi ra một câu không mấy liên quan.
Một kẻ trong đó do dự một chút rồi đáp: “Vương Đỗ là cao thủ Bán Bộ Huyền Quan của Vương gia, tán tu chúng ta tất nhiên không thể sánh bằng!”
“Vậy còn có bảo khí trong tay không?”
“Ranh con, ngươi muốn nói gì đây? Nếu mấy người chúng ta có bảo khí thì sao phải e ngại Bạch Lê Hiên!”
“Vậy có quyết tâm liều chết không?”
Không cần phải hỏi, nếu có quyết tâm liều chết thì họ đã theo vào mộ cung chứ không chạy tới nơi này đâu.
“Nếu không có gì cả, nhìn thấy ta sao không cút, còn dám có mưu đồ với ta!”
Sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống, sát khí trên người tỏa ra, lệnh bài Ô Quang bật lên trong lòng bàn tay hắn.
Ba tán tu Bán Bộ Huyền Quan kia nhíu mày, mắt nhìn lệnh bài Ô Quang mà lòng hoảng hốt.
Bảo khí!
Là bảo khí chứa dựng chấp niệm viễn cổ cực mạnh...
Đến lúc này, họ đã hiểu vì sao Lâm Nhất lại mở miệng hỏi họ mấy câu đó.
Ba lão già này còn định làm thịt Lâm Nhất vì đối phương trẻ tuổi, tu vi thấp mà quên mất trước đó, Vương Đỗ cũng có mưu đồ với hắn đã bị thất nặng nề.
Dưới sự nhắc nhở “đầy thiện chí” của Lâm Nhất, sắc mặt ba lão già trở nên khó nhìn, e là yêu đan viễn cổ này không thể nào tới tay họ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.