Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3603:




Đại Nhật, Triêu Dương Như Hỏa!  
Lâm Nhất không cho ông ta cơ hội kinh ngạc thất thần, hắn lao xuống từ trên trời, toàn thân toả ra ánh sáng, mạnh mẽ chém một nhát.  
Ầm!  
Nhát kiếm này quá kinh khủng, cả bầu trời đều bị phủ lên ánh lửa vàng, ma quang vô tận bị loại bỏ hơn một nửa.  
Triêu dương tràn trề sức sống như hoả diễm, Lâm Nhất như một vị thần thiếu niên bước ra từ trong mặt trời. Sợi tóc, vạt áo, giữa hai đầu mày của hắn đều đang toả ra hào quang, kiếm ý Thông Thiên của hắn thể hiện uy lực vô địch chân chính.  
Bùm!  
Vũ Hạo Thiên cố hết sức ngăn cản những vẫn bị đánh bay ra xa, Thần Ảnh Quyền Sáo trong tay phải phát ra âm thanh giòn giã.  
Shh! Shh!  
Tiếng r3n rỉ thảm thiết của tàn hồn oán giận phát ra từ trong quyền sáo, ngọn lửa tinh thần đang thiêu đốt bị nhát kiếm này chém thành nhiều mảnh.  
Á!  
“Vũ Hạo Thiên” đau đến mức mặt mày nhăn nhó, nét mặt hắn ta như điên cuồng, sự sống không ngừng tràn vào trong quyền sáo. Đây là kết cục khi sử dụng Thần Ảnh Quyền Sáo, chỉ dựa vào huyết khí sinh ra từ trái tim đã không thể tiếp tục chống đỡ để thi triển Thần Ảnh Quyền Sáo.  
Nhưng ma linh không hề quan tâm, mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, ông ta còn muốn trở mình, muốn sử dụng Thần Ảnh Quyền Sáo này.  
“Không, không… Tiền bối, ngài không thể làm như vậy, cơ thể ta không chịu nổi nữa”.  
Linh hồn bản thể của Vũ Hạo Thiên trong cơ thể kinh hãi lên tiếng, hắn ta đã không chịu nổi nữa. Ma linh này hoàn toàn không để ý tới thân thể của hắn ta, trước đó dùng Vô Tướng Ma Quyết để khôi phục vết thương trí mạng vẫn làm ảnh hưởng đến bản nguyên.   
Lúc này Thần Ảnh Quyền Sáo làm phản phệ, thân thể hắn ta đã gần như tàn phế, bản nguyên bị tổn thương, dù sau khi vết thương lành lại cũng chưa chắc có thể hồi phục.  
Vũ Hạo Thiên không thể không lo lắng!  
“Hừ, bớt nói nhảm lại đi”.  
Ma linh khịt mũi, hoàn toàn không quan tâm, khăng khăng cố chấp thi triển Thần Ảnh Quyền Sáo.  
Shh! Shh!  
Thân thể Vũ Hạo Thiên lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng nào đó, khuôn mặt hắn ta không còn chút máu, sự sống liên tục tràn vào trong Thần Ảnh Quyền Sáo.  
“Dừng lại!”  
Vũ Hạo Thiên nổi giận, muốn giành lại quyền khống chế thân thể.  
Hồng hộc!  
Sắc mặt của hắn ta không ngừng thay đổi, ngọn lửa tinh thần trên Thần Ảnh Quyền Sáo càng thêm lập loè.  
“Lũ sâu kiến, đừng làm càn với lão phu! Đợi đến khi ta chiếm được bảo cốt này, chút tổn thương bản nguyên của ngươi có là gì. Đó là bảo cốt do Thương Long Vương để lại, ngươi mà còn dám làm phiền, ta sẽ giết ngươi luôn đấy!”  
Ma linh nổi giận, ông ta biểu hiện trạng thái cực kì dữ tợn, mạnh mẽ đẩy lui chân hồn của Vũ Hạo Thiên.  
Vũ Hạo Thiên hoảng sợ, linh hồn lập tức không dám làm bậy nữa, hắn ta căm hận nghiến răng. Lúc này hắn ta nhường quyền khống chế thân thể cho đối phương, tạm thời không thể áp chế ngược lại thủ đoạn của đối phương.  
Chết tiệt, Vũ Hạo Thiên phẫn nộ đến mức linh hồn cũng run rẩy, cố kìm nén cơn giận của mình.  
Bị ma linh này sỉ nhục như nô lệ, Vũ Hạo Thiên vô cùng phẫn nộ. Nếu như có thể giết được Lâm Nhất thì cũng thôi, nhưng với khí thế mà hắn thể hiện ra lúc này, rõ ràng hắn đã mạnh đến mức cực kì khủng khiếp.  
Con ma linh đó lại bị bảo cốt Thương Long làm mờ mắt, hoàn toàn mất lý trí, rơi vào trạng thái điên cuồng.  
Trong lòng Vũ Hạo Thiên rất uất ức, đồng thời cũng vô cùng lo sợ. Hắn ta cảm thấy mình như đã đến ngày tận thế, dù con ma linh này có may mắn thắng được đối thủ, kết cục của hắn ta cũng sẽ cực kì thê thảm.   
Lão già chết tiệt!  
Sự thù hận của Vũ Hạo Thiên đối với ma linh lúc này không kém gì với Lâm Nhất. Mặc dù hắn ta đã kiêng dè và đề phòng trước, nhưng vẫn không ngờ sau khi lộ ra bộ mặt dữ tợn, đối phương lại coi hắn như nô lệ thấp hèn, hoàn toàn không còn thái độ thân thiện như trước.  
Khi hai người họ đang tranh giành quyền khống chế thân thể, đối thủ cũng không ngồi không.  
“Tam ấn hợp nhất, Thần Dương Diệt Thế!”  
Lâm Nhất cầm kiếm bằng hai tay, đây là điều cực kì hiếm thấy, Kim Sí Thần Nhân sau lưng hắn đột nhiên dang cánh, ngay lập tức có kim quang che khuất bầu trời, chiếu rọi bốn phương. Cùng lúc đó, trong tay Kim Sí Thần Nhân cũng xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, nó giơ kiếm lên cao giống Lâm Nhất.  
Ba ấn ký như sao trời lơ lửng sau gáy Kim Sí Thần Nhân, xoay tròn điên cuồng.  
Soạt!  
Tia kiếm quang dài gần một trăm trượng b ắn ra từ kiếm Táng Hoa. Thanh kiếm khổng lồ của Kim Sí Thần Nhân còn đáng sợ hơn, nó tập hợp kiếm ý vô tận phóng thẳng lên trời, ma vân cuồn cuộn lập tức bị thủng một lỗ.  
“Dừng tại đây thôi nào, trảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.