Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3591:




Oanh!  
Sau khi nói xong, Quân Mộng Trần bay lên không trung, một luồng khí thế đáng sợ dâng trào từ trên người hắn ta.  
Cơ thể Quân Mộng Trần trên không trung lập tức loé lên ánh sáng tím chói mắt. Lực lượng lôi đình ầm ầm tản ra, hắn ta trông tựa như Lôi Thần thượng cổ, trong con ngươi cũng có điện quang vô tận dâng trào.  
Sắc mặt La Chấn không thay đổi, hắn ta cũng không ngăn cản.  
Đã đến nước này rồi, nếu còn không ra tay, Vũ Hạo Thiên thật sự sẽ cho rằng họ sợ hắn ta.  
“Chết đi!”  
Sắc mặt Quân Mộng Trần đáng sợ đến mức tận cùng, hắn ta quát lên một tiếng rồi biến mất trên không trung. Quân Mộng Trần nhanh như tia chớp, còn chưa đủ một cái nháy mắt mà hắn ta đã đến ngay trước mặt Vũ Hạo Thiên.  
Ầm!  
Khi Quân Mộng Trần xuất hiện một lần nữa, lôi quang tản ra trên người hắn ta chói mắt đến mức trước giờ chưa từng có, khiến quảng trường Thương Long sáng rực như tuyết. Sắc mặt mọi người hơi thay đổi, họ đều cảm nhận được một hơi thở vô cùng đáng sợ trên người hắn ta.  
Oanh!  
Âm thanh động trời vang lên, vào lúc tất cả mọi người đều cảm thấy Vũ Hạo Thiên sẽ bại trận trong một chiêu thì hoa văn trên người hắn ta hơi nhúc nhích.  
Trong cơ thể hắn ta phát ra ánh sáng trắng bạc lạnh lẽo như ánh trăng, sau đó, hắn ta siết chặt năm ngón tay tiến lên đỡ đòn của Quân Mộng Trần.  
Trong mắt Quân Mộng Trần thoáng lộ vẻ kinh ngạc, cú đấm này của hắn ta không hề nương tay, không ngờ đối phương lại có thể đỡ đòn một cách dễ dàng như vậy.  
Ầm!  
Hắn ta đứng trên không trung, nét mặt u ám, lại đánh tới một phát nữa. Năm ngón tay siết chặt như cuồng long lôi đình, trong lúc di chuyển có tiếng rồng ngâm gào thét không ngừng.  
Sắc mặt Vũ Hạo Thiên không thay đổi, hắn ta nhẹ nhàng vung tay, ánh sáng trắng bạc loé lên lần nữa, dễ dàng đỡ đòn của Quân Mộng Trần.  
“Sao… sao có thể chứ!”  
Quân Mộng Trần thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ vẻ cực kỳ khó tin.  
Dù đối phương có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể liên tục đỡ đòn của hắn ta một cách dễ dàng như thế được.  
Phải đi thôi!  
Con ngươi Quân Mộng Trần co lại, hắn ta không kịp suy nghĩ mà chỉ có thể liên tục lùi lại.  
“Đi được chắc?”  
Vũ Hạo Thiên không khỏi cười khẩy, hắn ta mở tay phải, lòng bàn tay chợt có ngân quang chói mắt bắn ra, như một vầng trăng nở rộ trong lòng bàn tay.  
Oanh!  
Đồng thời, một thần nhân cánh bạc cao trăm trượng cũng xuất hiện sau lưng hắn ta, khi hắn ta siết chặt năm ngón tay, Quân Mộng Trần sợ hãi phát hiện không gian này đã bị chặn lại.  
Khí thế của Quân Mộng Trần hoàn toàn bị đối phương áp đảo, dưới uy áp đó, việc di chuyển cũng trở nên vô cùng khó khăn.  
Đến khi cú đấm kia tấn công tới, nó dễ dàng đánh tan sát chiêu, sau đó phá vỡ tất cả chân nguyên hộ thể. Tiếp theo, nó đánh lên trước ngực Quân Mộng Trần mà không chút nể nang, khiến xương sườn hắn ta thoáng chốc gãy lìa, lục phủ ngũ tạng cũng nổ tung.  
Phụt!  
Quân Mộng Trần đau đến mức nhăn nhó cả mặt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét rơi xuống từ trên cao.  
“Quỳ xuống!”  
Vũ Hạo Thiên cười như điên, hắn ta trở tay vỗ một cái lên đầu Quân Mộng Trần, một tiếng bịch vang lên, Quân Mộng Trần lập tức quỳ xuống trước mặt hắn ta.  
Soạt!  
Quảng trường Thương Long thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều theo dõi trong sự kinh ngạc. Ai cũng nhìn về phía Vũ Hạo Thiên với vẻ khó tin.  
Ba quyền khiến Quân Mộng Trần phải chịu thua.  
“Trời ạ!”  
“Sao có thể làm được chứ?”  
“Ba quyền đánh bại Quân Mộng Trần!”  
Quảng trường lại trở nên xôn xao, tiếng bàn tán liên tục vang lên, mỗi người đều tập trung ánh mắt vào Vũ Hạo Thiên.  
Vụt!  
Sắc mặt Tần Lâm thay đổi, vào khoảnh khắc Quân Mộng Trần quỳ xuống đất, hắn ta đứng phắt dậy, trong mắt loé lên sát khí vô cùng đáng sợ.  
“Vũ Hạo Thiên, ngươi muốn chết sao?”, Tần Lâm nổi giận quát lên.  
Vũ Hạo Thiên không thèm để tâm, lạnh lùng nói: “Ngươi chưa đủ tư cách nói chuyện với ta, Vũ mỗ chỉ định trao đổi tạo hoá của riêng mình, nếu đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì ta cũng chỉ có thể tự mình lấy mà thôi”.  
“Trao đổi truyền thừa? Ngươi làm thế có giống trao đổi không? Rõ ràng là đang cướp mà!”, Tần Lâm quát to.  
Vũ Hạo Thiên cười hờ hững: “Ngươi nghĩ sao cũng được, ngươi nói là cướp cũng không sai”.  
Ầm!  
Đúng lúc này, một khí thế cực kỳ đáng sợ bay lên cao, toàn bộ quảng trường Thương Long đều chấn động. Hàn ý đáng sợ cuốn qua, những người đang có mặt đều cảm thấy như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức run lẩy bẩy, đôi môi trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.