Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3552:




Lâm Nhất tóm lấy cổ Phong Huyền Dực, lạnh lùng nhìn xuống hắn ta từ trên cao, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. Tên này đúng là một con chó trung thành, bị ngựa Huyết Long đánh bay hai lần vẫn không nhận ra sự chênh lệch của hắn và hắn ta hiện tại, còn dám nhảy tới nhảy lui châm chọc hắn.   
Chết đi!  
Máu tươi bắn tung toé, Lâm Nhất đánh vỡ đầu người này một cách quyết đoán, không chút chần chừ.  
Mọi người tỏ vẻ hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Nhất sẽ nhanh tay đến thế. Sau khi bắt được sơ hở của Phong Huyền Dực thì lập tức giết chết đối phương, không hề kiêng dè thân phận một trong Thất Đại Cự Đầu bảng Thương Long của hắn ta.  
Một yêu nghiệt đã hiện lên trên bảo kính thông thiên bị giết chết một cách dễ dàng, mọi người ánh mắt đờ đẫn, không thể tin được.  
Tuy trước đó Phong Huyền Dực đã bị ma côn Thiên Khôi tấn công hai lần liên tiếp, bị thương khá nặng, chiến lực đã không thể sánh bằng Trần Hạo và Triệu Kỳ, càng không thể so với Mục Tu Hàn.  
Nhưng nói chết là chết vẫn khiến người khác không thể tin được, thần kỳ như truyện nghìn lẻ một đêm vậy.  
Sắc mặt Mục Tu Hàn tái mét, đằng đằng sát khí, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sâu trong mắt chứa đựng ý lạnh không thể xua đi.  
“Hay lắm! Giỏi lắm! Được lắm! Lâm Nhất, ngươi là muốn trở mặt hoàn toàn đúng không!”, Mục Tu Hàn lạnh lùng nói, sắc mặt của hắn ta thay đổi, giết chết Phong Huyền Dực trước mặt nhiều người như thế, rõ ràng là Lâm Nhất này muốn khiến hắn ta mất mặt.  
“Xin lỗi, ngươi làm gì có mặt mũi mà trở. Huống hồ, ta đã nói từ đầu rằng nơi này đã có chủ, đừng xem như ta dễ tính”, Lâm Nhất không hề nể mặt, lạnh lùng nói.  
Mọi người thầm thấy kinh ngạc, Lâm Nhất này đúng là ngông cuồng, hắn là quyết tâm muốn chiếm đoạt Đạo Đài ở chỗ trái tim Thương Long này.  
Ai dám xâm phạm sẽ giết chết người đó!  
“Lâm Nhất, Phong Huyền Dực bị ma sủng của ngươi làm trọng thương, đang bị thương như thế, ngươi còn thừa nước đục thả câu tóm lấy hắn, thẳng tay giết chết hắn, có phải hơi quá đáng rồi không!”, Trần Hạo ở bên cạnh Mục Tu Hàn cất lời.  
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được một luồng sát khí, Trần Hạo này là nhân vật thứ ba trên bảng Thương Long, thực lực đứng sau Mục Tu Hàn và La Chấn, mạnh hơn Phong Huyền Dực kia rất nhiều. Trong lòng rất nhiều người, hắn ta là tồn tại có thể chống lại La Chấn và Mục Tu Hàn.  
“Quá đáng? Cho hỏi ta quá đáng chỗ nào, nếu hắn ta không ra tay với ta trước thì sẽ bị ngựa Huyết Long làm bị thương sao? Ta đang giao thủ với Mục Tu Hàn, còn chưa phân thắng thua, hắn ta đứng đó lải nhải, châm chọc ta, ta bắt buộc phải nhường nhịn, chịu nhục trước hắn ta à?”  
Sắc mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, hắn cất giọng điệu nặng nề.  
Hắn cũng không thích tranh cãi với người khác, có điều dáng vẻ của Trần Hạo này thật sự khiến người ta buồn nôn.  
Ngay từ đầu đối phương đã ỷ thế hiếp người, không dám trêu chọc La Chấn kia, cho rằng hắn dễ bắt nạt nên mới nhằm vào hắn, bây giờ chịu thiệt thòi thì lại giảng đạo với hắn.  
Trên đời làm gì có đạo lý kiểu này!  
“Nói ngươi mấy câu thì sao chứ? Nói ngươi mấy câu có đến mức phải bị ngươi giết không? Sao ngươi lại động một tí là giết người thế… Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Long chúng ta không biết đã chiến đấu bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa đến mức giống như ngươi đâu”, Trần Hạo không tán thành, hừ lạnh một tiếng: “Tuổi còn nhỏ mà tính tình thì hung hăng, nếu ngươi không chịu nói phải trái thì đừng trách chúng ta liên thủ trấn áp ngươi”.  
“Liên thủ á? Cứ việc liên thủ, ta sợ ngươi chắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.