Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3549:




Gần như ngay khi Lâm Nhất vừa dứt lời, Phong Huyền Dực đã cười khẩy một tiếng rồi ra tay, ngọn lửa hừng hực mang theo hung uy từ trong cơ thể hắn ta tuôn ra, cùng lúc đó, Triệu Kỳ, Trần Hạo, hai đại cao thủ thuộc Thất Cự Đầu cũng ra tay, uy áp hùng hậu trên người bọn họ bùng nổ, đan vào nhau, tựa như núi cao hùng vĩ, lại như sóng lớn cuộn trào.  
Danh tiếng của ba người đã sớm xuất hiện trên bảo kính Thông Thiên, có được tư cách tranh đấu ở nơi tận cùng Thiên Lộ.  
Không cần nói cũng đoán được thực lực của đám người này mạnh đến mức nào, ít nhất, ở khu vực Thương Long này có thể xem như đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Cả ba liên thủ bộc phát uy áp hùng mạnh, chấn cho quảng trường Thương Long rung lắc dữ dội, khiến đám người đứng trên đạo đài nhận lấy đả kích không nhỏ, trông có vẻ cố hết sức chống chọi.  
Lâm Nhất không nhúc nhích, ngựa Huyết Long trên vai lại lười biếng mở mắt.  
Ầm!  
Ngựa Huyết Long nắm trong tay ma côn Thiên Khôi, đứng chắn trước mặt Lâm Nhất. Nó gầm gừ, trong tiếng gầm ẩn chứa âm thanh gào thét điên cuồng của Thái Cổ Long Viên. Một luồng khí tức đỏ như máu từ trong cơ thể nó tuôn ra, trong huyết quang ẩn chứa khí tức cực kỳ cổ xưa, bỗng chốc, sau lưng ngựa Huyết Long diễn hóa thành Long Viên khổng lồ, vô cùng đáng sợ.  
Rống!  
Tiếng gầm gừ trầm thấp chợt hóa thành tiếng gào rú kinh thiên, ngựa Huyết Long dùng Thái Cổ Long Viên Quyết để thôi thúc ma côn Thiên Khôi, nghênh đón Phong Huyền Dực đang đánh tới.  
Ầm ầm!  
Vô số tiếng nổ vang lên, ma côn Thiên Khôi không những khiến cả khoảng không gian này bị bóp méo, mà nó còn dùng uy thế không gì địch nổi trực tiếp hất văng Phong Huyền Dực.  
“Phong Huyền Dực, mấy ngày không gặp mà ngươi vẫn chẳng có chút tiến bộ nào”.  
Lâm Nhất lạnh lùng liếc nhìn đối phương rồi nhếch mép cười mỉa.  
Trên quảng trường, sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi. Bọn họ thật sự không ngờ ma sủng bên cạnh Lâm Nhất lại mạnh đến mức này, vậy mà có thể đánh lui được Phong Huyền Dực, một trong Thất Cự Đầu trên bảng Thương Long.  
Cảnh tượng trước mắt đã chế trụ không ít người.  
Trong mắt Trần Hạo và Triệu Kỳ cũng lóe lên tia khác thường, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không dám tùy tiện ra tay.  
"Ngươi muốn chết!"
Bị ma côn Thiên Khôi quất bay ra ngoài, Phong Huyền Dực gầm lên một tiếng, phóng thích toàn bộ uy áp từ ý chí hỏa diễm. Toàn thân hắn ta tỏa ra kim quang xán lạn, tựa như một mặt trời, hào quang sáng chói khắp thiên địa, một lần nữa vọt về phía Lâm Nhất.  
Ngựa Huyết Long ngồi trên vai Lâm Nhất nhếch mép cười quái dị, giờ phút này, thực lực của nó không thể so với mười ngày trước nữa rồi.  
Nó đã luyện hóa được huyết mạch và yêu đan của Thần Hỏa Ô, không chỉ cảnh giới tăng vọt mà huyết mạch viễn cổ trong cơ thể cũng trở nên nồng đậm hơn… Quan trọng hơn nữa chính là môn công pháp Yêu Tộc Chí Thánh – Thái Cổ Long Viên Quyết – mà Nguyệt Vi Vi để lại cho nó dường như đã có tiến bộ hơn, sử dụng ma côn Thiên Khôi nhẹ nhõm hơn trước gấp mấy lần, và cũng không để đối phương có thể tránh thoát một cách dễ dàng như trước.  
Ầm!  
Chân nguyên sôi trào, ánh lửa bắn tung tóe, ma côn Thiên Khôi của ngựa Huyết Long lại lần nữa nghênh đón chưởng mang của đối phương, trong tiếng nổ đùng đoàng, nơi đó xuất hiện dị tượng đáng sợ, cứ như mặt trời bị xé toạc ra.  
Ngay sau một kích này, ma côn Thiên Khôi hùng mạnh như núi khéo léo chuyển động trong móng vuốt của ngựa Huyết Long, trực tiếp xé rách mặt trời huy hoàng do quyền mang của đối phương tạo ra, rồi hung hăng đánh xuống đầu đối phương. Sắc mặt Phong Huyền Dực trắng bệch, bị dọa sợ, vội vàng lui về sau.  
Phong Huyền Dực lại thất bại! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.