Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3399:




“Cho thể diện mà không cần, ngươi có để ta vào mắt không hả? Ngươi chỉ là một thằng nhãi đến từ giới vực cấp thấp mà thôi!”  
Vẻ giận dữ loé qua trong mắt Mặc Diễm, hắn ta trầm giọng: “Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ giúp ngươi được như nguyện, dù sao đầu của ngươi cũng rất có giá trị, ra tay!”  
Ba người kinh nghiệm đầy mình, lúc nói chuyện đã âm thầm lấy đà, vừa trở mặt liền bộc phát uy áp vô cùng khủng khiếp.  
“Ha ha, công tử Táng Hoa à? Ta cũng muốn biết kiếm của ngươi có thể phát huy mấy phần uy lực trong linh trận của ta...”  
Mục Tử Dịch cười lạnh lùng, mặc dù đối phương rất nổi tiếng, nhưng ba người họ liên minh với nhau mà Kim Ti Ma Viên cũng phải chết.  
Làm sao họ có thể sợ Lâm Nhất chứ, không đồng ý thì cứ giết thôi.  
Mặc Diễm nói rất đúng, đầu của Lâm Nhất rất có giá trị, chưa kể lệnh truy nã của giới vực Huyết Cốt, chỉ riêng Nhật Diệu Chi Linh trong tay hắn và thanh kiếm có thể là đạo binh thượng phẩm này thôi đã là bảo bối vô giá.  
Quá hấp dẫn!  
Nhưng vẻ tham lam vừa lộ ra trong mắt, hắn ta còn chưa kịp ra tay, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, lông tóc toàn thân hắn ta dựng đứng lên vì rét lạnh xâm nhập, hắn ta cảm nhận được hơi thở cực kì nguy hiểm.  
Vào thời khắc nguy hiểm, Mục Tử Dịch không hề tỏ ra sợ hãi, Linh văn lần lượt hiện lên trước người hắn ta.  
Răng rắc!  
Nhưng bóng đen kia lấy dao găm ra chém nhẹ một đường, bức linh đồ vừa tạo thành trước mặt hắn ta lập tức rách nát.
Mãi đến khi Mục Tử Dịch lùi lại mới kinh hãi phát hiện áo của mình đã bị rách một đường trước ngực, may mà hắn ta còn mặc một lớp đạo giáp bên trông, nếu không chỉ với một đòn này đã có thể lấy nửa cái mạng của hắn ta.  
Mục Tử Dịch ngẩng đầu lên thì phát hiện đối thủ là một con mèo đen, một con mèo có máu rồng.  
“Tự tìm cái chết!”  
Hắn ta giận tái mặt, không ngờ một con súc vật lại dám gây sự với mình.  
“Khà khà”.  
Ngựa Huyết Long toét miệng cuời, cất lưỡi dao ảo rồi lấy đạo binh roi ma Huyết Mãng ra. Không đợi Mục Tử Dịch nổi khùng, nó đã vung roi lên, một tiếng “vụt” vô cùng chói tai vang lên, roi dài huyết sắc quất thẳng về phía đối phương.  
Nhanh quá!  
Mục Tử Dịch không kịp triệu hồi phù văn, hốt hoảng lăn trên mặt đất để tránh đòn tàn nhẫn này.  
Làm tốt lắm.  
Lâm Nhất nhìn thoáng qua, lòng bình tĩnh lại, chỉ cần ngựa Huyết Long giữ chân Mục Tử Dịch, ba người họ sẽ không thể hợp sức với nhau, chỉ cần không hợp sức thì ba người này không đáng lo.  
Còn những người khác ư? Tuy số lượng nhiều nhưng chung quy cũng không ra gì. Trong cuộc chiến đẳng cấp này, nếu họ dám tấn công trước, hai người bị Lâm Nhất giết vừa rồi chính là kết cục của họ.  
Thay đổi đột ngột xảy ra rõ ràng đã làm rối loạn trận thế của Mặc Diễm, hắn ta căm tức nhìn Mục Tử Dịch trong bộ dạng vô cùng nhếch nhác.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.