Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3307:




Trong con đường đối diện, Thạch Phong gầy như que củi lưng đeo kiếm cổ chậm rãi đi ra, lạnh lùng nói: "Lâm Nhất, chẳng phải ta đã cảnh cáo ngươi, đừng đến tranh Nhật Diệu Chi Linh sao?"  
Ánh mắt hắn ta đầy sự khó chịu, giọng điệu lại lạnh lẽo khủng bố, đặc biệt là câu ta đã cảnh cáo cáo, vừa rét lạnh lại tràn ngập sát khí.  
"Cảnh cáo? Chỉ bằng ngươi là yêu nghiệt nằm trong top 10 bảng Thương Long thì ta phải nghe lời cảnh cáo của ngươi ư?"  
Nếu đối phương đã để lộ sát khí thì đương nhiên Lâm Nhất cũng lười khách sáo với hắn ta. Huống chi, đây cũng không phải lần đầu đối phương đe dọa hắn.  
Đến ông bụt cũng biết giận, huống chi là Lâm Nhất.  
Ánh mắt Thạch Phong bắt đầu lập lòe vẻ lanh lẽo, sắc mặt cũng sa sầm xuống. Trước khi đến Nhật Diệu Chi Địa, hắn ta hoàn toàn không coi anh tài kiệt xuất ở giới vực cấp thấp như Lâm Nhất ra gì, coi hắn chẳng khác gì con kiến.  
Nhưng sau khi đối phương giết chết Phong Vô Kỵ trong một kiếm, lại ngông cuồng hống hách, cả hắn ta cũng không coi ra gì.  
"Ta không muốn nói nhảm với ngươi, giờ thì cút đi, ta coi như chưa gặp được ngươi!"  
Thạch Phong thầm khởi động hai khí hải lớn trong người, trông như đe dọa Lâm Nhất, nhưng thực tế lại đang âm thầm gom góp sát khí, chuẩn bị một kích đánh đối phương bị thương nặng.  
"Thú vị, ta còn sợ bị ngươi thấy sao? Ngươi là cái thá gì vậy?"  
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ cười cợt, cơ thể nhoáng lên, trực tiếp rơi lên tế đàn, vươn tay về phía Nhật Diệu Chi Linh.  
Thạch Phong thấy thế thì sát khí trên người lập tức bùng nổ.  
Lâm Nhất lại chẳng thèm ngó ngàng đến hắn ta, nhìn chằm chằm vào Nhật Diệu Chi Linh bị nắm lấy. Nó được một ngọn lửa màu vàng bao bọc. Trông ngọn lửa kia mỏng như cánh vẻ nhưng muốn lấy được Nhật Diệu Chi Linh thì phải phá hủy tấm lá mỏng ấy mới được.  
Đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì, phải mất chủ thủ đoạn mới làm được.  
Rắc!  
Thoáng chốc, ngọn lửa kia đã bị kiếm ý phát ra từ lòng bàn tay Lâm Nhất xuyên thủng. Nhật Diệu Chi Linh cũng lộ ra hình dáng thật của nó.  
Đó là một miếng kim loại màu đen cỡ bằng bàn tay, mặt ngoài khắc phù văn lấp lánh màu vàng. Chỉ mới lộ ra một góc mà đại điện u ám đã được chiếu sáng rực rỡ chói mắt.  
Ký hiệu màu vàng cổ xưa kia nhìn thì như tỏa sáng chói mắt, nhưng lại quanh quẩn một luồng khí tức khủng bố khó có thể phá hủy, khóa kín miếng kim loại màu đen ấy lại.  
Quả nhiên là bị phong ấn.  
Lâm Nhất vừa nhìn đã nhận ra phù văn màu vàng kia. Nó giống như một sợi xích khóa Nhật Diệu Chi Linh lại, muốn phá hủy nó thì hoàn toàn không phải là điều mà cao thủ Thiên Phách có thể làm được.  
"Thả Nhật Diệu Chi Linh xuống!"  
Thấy Lâm Nhất hoàn toàn làm lơ mình, chẳng màng đến lời cảnh cáo của mình, đã vậy còn dám chủ động đi lấy Nhật Diệu Chi Linh.  
Thạch Phong lập tức nổi giận, thoáng chốc đã xông lên tế đàn.
Đây đúng là lúc quan trọng để Lâm Nhất lấy được Nhật Diệu Chi Linh nên hắn chỉ liếc đối phương một cái rồi tiếp tục phá hủy ngọn lửa bao bọc bên ngoài.  
Có lẽ lúc trước, đối phương sẽ là kẻ địch đáng gờm của hắn. Nhưng giờ, Lâm Nhất lại không sợ.  
Dù làm hai việc cùng một lúc cũng không sợ đối phương giở thủ đoạn gì. Tên kia có thực lực ngang Trần An, hắn chỉ cần chú ý thanh đạo binh trên lưng đối phương chút là được. Có mánh khóe gì cứ việc ra hết đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.