Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3285:




Ực ực!  
Ngay lập tức có rất nhiều người nuốt nước bọt, đây là một thanh đạo binh hạ phẩm, giá trị của nó cao hơn cả bảo bối bên trong di tích Long Thành này đến chín lần trở lên.  
Lâm Nhất thu về đạo binh, ánh mắt lại chuyển đến trên túi trữ vật của Phong Vô Kỵ.  
Không có gì phải nghi ngờ, một yêu nghiệt của giới vực cấp cao thì bên trong túi trữ vật ắt sẽ có những bảo bối mà khó có thể tưởng tượng được.  
Xoạt! Xoạt!  
Đúng vào lúc này, Mạc Hàn của giới vực Hắc Sa, Thạch Phong và Trần An của giới vực U Vân giống như đã có thương lượng từ trước, đồng thời bước về phía trước.  
“Bằng hữu, lòng tham của ngươi quả không nhỏ. Đao U Huyền ngươi lấy đi thì cùng thôi, còn muốn có ý đồ với túi trữ vật của Phong Vô Kỵ, vậy không tốt lắm đâu…”.  
Mạc Hàn nhếch miệng cười, hai mắt khẽ híp lại, nhìn về phía Lâm Nhất nói.  
Cái chết của Phong Vô Kỵ quả thực khiến người ta bàng hoàng, nhưng người cũng đã chết rồi, cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa, có thể vớt vát được chút gì đó từ trong việc này mới là cái chính.  
Dù gì người mà giới vực Huyết Cốt muốn truy sát chắc chắn là Lâm Nhất, bất kể thế nào cũng sẽ không tính lên đầu bọn họ.  
Trần An và Thạch Phong, hai yêu nghiệt có vóc dáng hoàn toàn trái ngược nhau của giới vực cấp cao rõ ràng cũng có suy nghĩ tương tự như thế.  
“Giết người chỉ cần một kiếm, quả thực là đáng sợ. Nhưng mà loại kiếm đỉnh phong này, ngươi muốn tiếp tục thi triển nữa thì sợ là rất khó đúng không?”  
Thạch Phong người gầy nhẳng như cây củi, lưng đeo trường kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, nói bằng giọng âm u.  
Bầu không khí lại lần nữa đông cứng, ai có thể ngờ được, trận trước còn chưa yên mà trận sau đã lại nổi sóng. Hứng thú đi vào trong kết giới Hỏa Diễm của đám người này đều đã tạm thời gác lại, ba đại cao thủ yêu nghiệt của giới vực cấp cao đồng thời đứng ra gây khó dễ bắt Lâm Nhất phải từ bỏ ý đồ với túi trữ vật của Phong Vô Kỵ.  
“Các ngươi có thể lựa chọn đánh cược một ván”.  
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, hút túi trữ vật của Phong Vô Kỵ về trong tay mình.  
“Ngươi!”  
Sắc mặt ba người đầy phẫn nộ, gã này thật đúng là không coi ai ra gì, ba người bọn họ đồng thời đứng ra làm khó mà hắn cũng không hề có ý định thỏa hiệp.  
Bọn họ có thể chắc chắn, loại kiếm đỉnh phong này, trong một thời gian ngắn Lâm Nhất nhiều nhất chỉ có thể tế ra được một lần.  
Nhưng lại không có ai muốn đứng ra mạo hiểm, cho dù đã nhìn ra được chút thật giả, nhưng cả ba lại cũng không nắm chắc khả năng có thể đỡ được một kiếm này.  
Nếu muốn giết chết người này mà không có chút rủi ro nào thì hoặc là thực lực phải tăng tiến thêm một bậc, hoặc là không cho hắn có cơ hội rút kiếm.  
Mạc Hàn lạnh lùng nói: “Tên nhóc nhà ngươi, đừng quá đắc ý. Giới vực Huyết Cốt cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong giới vực cấp cao, có không ít cao thủ đều có tên trong bảng Thương Long, đến cả kẻ mạnh Thiên Phách tầng thứ 3 cũng có. Ngươi giết chết Phong Vô Kỵ, thì đừng mong có thể sống được mà ra khỏi khu Thương Long”.  
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, hờ hững đáp: “Lời thừa nói xong rồi thì mau cút đi. Việc này, chẳng cần đến ngươi phải lo”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.