Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3280:




Sau phút giây yên tĩnh, toàn bộ mọi người trước kết giới hỏa diễm đều bùng nổ. Nghĩ sao thì Phong Vô Kỵ cũng là bậc có tiếng, một người nằm trong top 10 bảng Thương Long, dù có khinh địch nhưng bị một chưởng của Lâm Nhất đánh bay thì cũng hơi quá.  
Nếu không phải trước đó, Phong Vô Kỵ đã giết chết mười người một cách thoải mái giống như bóp chết mấy con kiến, chưa biết chừng họ còn tưởng rằng hắn ta chỉ có cái tiếng thôi.  
Ngay khi mọi người đang khó có thể tin thì trên người Phong Vô Kỵ chợt nổ ra một luồng sáng đỏ khủng bố. Giờ phút này, khí thế mà hắn ta phát ra còn mạnh hơn Thiên Phách nhị trọng thiên.  
Ầm ầm!
Dưới khí thế kinh người ấy, cả một vùng trời cũng không ngừng chấn động.  
Có một luồng khí lạnh không cách nào diễn tả nổi như là một cái xúc tu siết chặt lấy cổ mọi người, khiến họ chẳng thốt nổi nên lời.  
Ánh mắt mọi người đều rơi lên tay Phong Vô Kỵ rồi đồng loạt biến sắc. Không biết khi nào thi trong tay hắn ta đã có một thanh trường đao cổ xưa chưa ra khỏi vỏ.  
Đạo binh!  
Đây chỉ là uy áp của nó, còn chưa ra khỏi vỏ nữa, mới nắm trong tay đã khiến người ta cảm thấy không chịu nổi rồi.  
Đao U Huyền!  
Trong mắt Trần Huyền toát ra vẻ sợ hãi, hắn ta đã sớm nghe nói đến danh tiếng của thanh đao đó, đã không biết có bao nhiêu yêu nghiệt giới vực cấp trung chết dưới nó.  
Tiếng xì xào bàn tán chợt im bặt.  
Không gian lập tức im phăng phắc!  
Ngay cả đám người Mạc Hàn vẫn lộ ra vẻ xem kịch vui thì sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc. Xem ra, tên Phong Vô Kỵ kia đã tức thật rồi.  
Sự việc có vẻ hơi bị căng, ngay cả đạo binh cũng lấy ra.  
Mặt mày Phong Vô Kỵ âm trầm như màn đêm, Lâm Nhất kia đúng là một cục xương cứng. Hắn ta cũng gặp một số anh tài kiệt xuất của giới vực cấp cao, nhưng chẳng coi hắn ta ra gì, trực tiếp cứng đối cứng như Lâm Nhất lại chẳng có ai.  
Hắn ta chỉ muốn bóp chết một con kiến mà thôi, nhưng không ngờ đối phương lại khó nhằn như thế.  
"Tên nhóc nhà ngươi đúng là có chút bản lĩnh đó, trước khi tranh giành Nhật Diệu Chi Linh mà chưa giết ngươi thì lòng ta cũng khó yên!", Phong Vô Kỵ híp mắt giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.  
Lần này, hắn ta không định cho đối phương thêm một con đường sống nào.  
Lâm Nhất nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi có thể ra tay tiếp thử xem, ta đây muốn xem thử coi ngươi giết ta kiểu gì".  
Ầm!  
Lâm Nhất vừa nói xong, trong mắt chợt lóe lên vô số ngôi sao, một luồng kiếm ý khủng bố lập tức dâng lên từ trên người hắn.  
Ong ong!  
Đợi đến khi kiếm ý kéo lên tới đỉnh, thoáng chốc có một tiếng kiếm ngân đinh tai nhức óc như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người.  
Ầm!  
Kiếm ý xông thẳng lên tận mây xanh, ngay trong khoảnh khắc ấy, tầng mây lửa dày nặng trên trời đã trực tiếp bị xuyên thủng. Nhìn từ xa, giống như là chọc ra một cái lỗ khổng lồ trên trời. Ánh sao rơi xuống hóa thành một vòng sáng bao vây lấy Lâm Nhất khiến cả người hắn lấp lánh ánh sáng.  
Kiếm ý Thông Linh, đỉnh cấp đại viên mãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.