Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3277:




“Chẳng trách Phong Vô Kỵ lại tức giận đến thế, quả Huyết Dương này đúng là có giá trị không thấp, cũng rất hiếm có ở Giới Vực cấp cao”.  
Tình huống bất ngờ diễn ra khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.  
Ngay cả Lâm Nhất cũng thầm thấy ngạc nhiên, hắn đã định gánh cái tội này rồi, không ngờ cuối cùng Liễu Vân vẫn ra mặt.  
Coi như hắn ta có chút khí phách, chưa hoàn toàn làm nhục thanh danh kiếm khách.  
“Quả Huyết Dương này cũng không phải ta trộm, là ta giành được! Nhiều người đều tranh nhau, vì sao ta lại không thể. Chẳng lẽ bảo vật của con đường thông thiên này đều là của Phong Vô Kỵ ngươi sao? Ta không phục!”  
Sau khi đứng ra, Liễu Vân đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ trong lòng, trong mắt loé lên ánh sáng mặc kệ sinh tử.  
Hắn ta đã kiềm nén cơn giận trong lòng rất lâu rồi.  
Lúc này nếu đã thừa nhận, rõ ràng đã có ý liều mạng, cũng không còn gì phải sợ nữa.  
“Nói hay lắm! Nhiều người đều tranh nhau, vì sao ta lại không thể. Con đường thông thiên này vốn là tranh giành số mệnh với trời, sao lại sợ cái chết, kiếm khách chúng ta, sợ gì không đánh một trận!”  
Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn hét to một tiếng.  
Nếu nói trước đó Lâm Nhất bị động gánh cái tội này, thì bây giờ là hắn chủ động, nếu Liễu Vân này đã mang tâm thế của kiếm khách, thì Lâm Nhất không có lý do gì đứng nhìn hắn ta chết cả.  
Nơi vô chủ, vật vô chủ, tại sao chỉ có Giới Vực cấp cao mới có thể tranh giành?  
Ai có thể phục?  
Ít nhất là Lâm Nhất không phục!
Tâm hướng kiếm, nào sợ sống hay chết!  
Chúng ta, ngại gì một trận chiến!  
Trên người Lâm Nhất phát ra chiến ý rợp trời, hắn tách hai người ra, trực tiếp đứng trước mặt Phong Vô Kỵ.  
"Lâm Nhất..."  
Trần Huyền và Liễu Vân đều sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ chọn cách một mình đối mặt với đối phương.  
Lâm Nhất vẫn chẳng mấy để ý đến Phong Vô Kỵ, song mãi đến lúc này hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt không chút sợ hãi hay chùn bước, chỉ có sự sắc bén của kiếm khách và mùi khói lửa chiến tranh hừng hực thiêu cháy. Nó là cái ngông chỉ của riêng công tử Táng Hoa.  
Tên nhóc này!  
Phong Vô Kỵ nổi điên, trong mắt toát ra sát khí khiếp người, tên nhóc này đúng là dai như đỉa.  
Tầm mắt hai người đụng vào nhau, tia lửa bắn tung tóe. Trong bầu không khí nặng nề như này, dường như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi xuống đất.  
Bùm! Bùm!  
Giờ phút này, trong lòng tất cả các võ giả ở Nhật Diệu Chi Địa đều hoảng sợ không thôi. Trong cơ thể như có một ngọn lửa bùng cháy, đầu óc ong một tiếng nổ tung.  
Câu nói ấy của Lâm Nhất khiến họ chấn động vô cùng.  
Người của giới vực cấp cao dựa vào cái gì cho rằng họ là con kiến? Không ai sẽ phục, nhưng cũng chưa có ai chẳng màng sống chết đứng ra như Lâm Nhất.  
"Tên này chết chắc rồi!"  
"Giới vực cấp thấp chỉ là con kiến, vậy mà cũng dám hỗn láo, ăn nói như thế với Phong Vô Kỵ!"  
"Đúng là chán sống!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.