*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa thiên địa, kiếm ý nổ vang như sấm rền, kiếm uy Thương Long khủng bố thúc đẩy lực phong lôi, hằng hà tia chớp rạch nát khoảng trời này.
Lâm Nhất tiến lên một bước, hắn hệt như một ngọn núi được đúc thành từ kiếm ý, khiến mặt đất rung lắc dữ dội.
Tiên Vân Chân và Trần Khung rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, đối mặt với uy áp kiếm bực này thì với bọn họ, ngay cả việc nhúc nhích cũng hết sức khó khăn.
“Đáng chết, kiếm ý này quá mạnh mẽ!”
Ánh mắt hai người lộ vẻ kinh hãi, bọn họ vô cùng hoảng sợ khi phát hiện ngay cả máu đang lưu thông trong người dường như cũng đã bị khống chế.
Sinh tử chỉ nằm trong một ý niệm của đối phương!
Trong một khoảnh khắc, tim hai người dường như ngừng đập, có cảm giác đang đứng trước Quỷ Môn Quan, chưa bao giờ tử vong đổ ập đến một cách chân thật như vậy.
Lâm Nhất sầm mặt, lạnh lùng nói: “Có phải hai người các ngươi vẫn chưa rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình không? Lúc này, các ngươi không có quyền lên tiếng! Muốn sống? Đơn giản thôi! Mỗi người giao ra 200 vạn đan Tinh Nguyên, mặt khác, đưa ra một món trọng bảo mà bản thân đã vơ vét được trong di tích Long Thành. Kiếm trong tay ta không quan tâm đến việc các ngươi xuất thân từ giới vực gì đâu!”
Ở câu cuối cùng, giọng Lâm Nhất bỗng trở nên cực kỳ lạnh giá, gần như nhấn mạnh từng chữ một.
Từng chữ tru tâm, mang theo sát ý lạnh băng, khiến mỗi con chữ đều tản ra khí lạnh, không rét mà run.
Vùng trời đất này bỗng chốc trở nên tĩnh lặng làm lòng người thảng thốt.
Võ giả của các đại giới vực tại Nhật Diệu chi địa đều há hốc mồm, có hơi nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không.
Lâm Nhất, một võ giả đến từ Huyền Hoàng giới, vậy mà… vậy mà lại dám vơ vét tài sản của nhân tài kiệt xuất giới vực cao cấp. Đây quả thật là chuyện khó mà tin nổi, nhưng giờ nó lại thật sự đang diễn ra trước mặt mọi người.
Lâm Nhất không chỉ phá vỡ thần thoại vô địch của giới vực cao cấp, mà còn đem bọn họ giẫm dưới chân, bị vơ vét tài sản như vậy có thể nói là cực kỳ nhục nhã.
Cho đến bây giờ, chỉ có giới vực cao cấp mới dám đại sát tứ phương, vơ vét của người Nhật Diệu chi địa.
Hiện tại… lật trời rồi!
“Ôi trời ơi, ta có nghe lầm không?”
“Hắn muốn nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp dùng bảo vật để mua mạng ư? Quá khoa trương!”
“Hai trăm vạn viên đan Tinh Nguyên kèm theo một món trọng bảo đã vơ vét được trong di tích Long Thành, ta không nghe lầm đấy chứ?”
Tĩnh lặng qua đi, bầu không khí chợt bùng nổ.
Vô số tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Sắc mặt Trần Khung và Tiên Vân Chân xám xịt, sự kinh ngạc trong mắt bọn họ không hề thua kém người ngoài là bao, thậm chí chính bọn họ cũng hoài nghi không biết bản thân có nghe lầm không.
“Hay thật, chẳng lẽ ta nói chưa rõ à? Đáng tiếc, ta không có thói quen lặp lại lời của mình, nếu không muốn thì chớ trách Lâm mỗ ngoan độc!”
Lâm Nhất híp mắt nhìn, thờ ơ nói.
Trần Khung bừng tỉnh đầu tiên, lớn tiếng nói: “Ta giao, ta giao!”
Nói xong, hắn ta cũng mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Tiên Vân Chân, vội lấy ra 200 vạn viên đan Tinh Nguyên từ trong túi. Ngựa Huyết Long cười khoái chí, nó mặc kệ sắc mặt đau đớn của tên kia, nhanh tay thu hết vào túi trữ vật.
“Bấy nhiêu… còn chưa đủ!”, Lâm Nhất thản nhiên nói.
Trần Khung biến sắc, tuy số lượng đan Tinh Nguyên này rất lớn, nhưng suy cho cùng đều do hắn ta cướp được từ trên tay kẻ khác, nên sẽ không cảm thấy đau xót quá mức.
Tuy nhiên, bảo bối trong di tích Long Thành là do hắn ta vất vả khổ sở, bất chấp nguy hiểm mới đạt được đấy.