Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3232:




Chỉ trong nháy mắt, ngựa Huyết Long trông chưa cao bằng nửa cánh tay lại bộc phát ra khí thế đáng sợ như Long Viên thượng cổ.  
Rắc!  
Một âm thanh lớn vang lên, đầu tiên là cấm chế còn lại của lầu bảo tàng bị huỷ, sau đó thì cánh cửa bị cú đấm này làm vỡ tan.  
Sắc mặt Tiên Vân Chân lập tức trở nên vô cùng khó coi, ý đồ ra oai phủ đầu với Lâm Nhất hoàn toàn thất bại, còn bị đối phương lấy ma sủng ra sỉ nhục.  
Đây là lần đầu tiên hắn ta nếm trải cảm giác thất bại như thế từ một võ giả của Giới Vực cấp thấp.  
“Ta đi trước đây”.  
Lâm Nhất không để tâm đến hai người, hắn nhìn về phía lối đi rộng mở trong lầu bảo tàng, đi thẳng vào trong.  
“Đi thôi”.  
Trần Khung và Tiên Vân Chân lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.  
Mọi người từ đầu đến cuối vẫn còn quyến luyến không thôi với lầu bảo tàng ở phía xa thấy Lâm Nhất đi vào cùng với Trần Khung và Tiên Vân Chân thì đều vô cùng ngạc nhiên.  
“Tên này thật sự vẫn đi vào? Hắn ta không sợ chết à mà dám đi cùng với người của Giới Vực cấp cao?”  
“Hay là chúng ta cũng thử đi?”  
“Ngươi điên à, không thấy cú đấm của Trần Khung khi nãy chúng ta đã không chịu được rồi ư, ta dám cược Lâm Nhất này chắc chắn không thể sống sót ra ngoài”.  
“Đúng thế, người của Giới Vực cấp cao đều rất tàn nhẫn, sao có thể dễ dàng để hắn lấy đi bảo bối trong lầu bảo tàng được”.  
Ánh mắt mọi người nóng rực, bàn tán xôn xao, nhưng cuối cùng vẫn không có ai dám bước vào lầu bảo tàng. Bọn họ cũng không hề xem trọng Lâm Nhất vừa đi vào, cảm thấy hắn không thể nào sống sót trở ra.  
Trong lầu bảo tàng.  
Sau khi Lâm Nhất đi vào, hắn lập tức cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo kéo đến, cả người rét căm căm.  
So với nhiệt độ nóng bực bên ngoài, sự lạnh lẽo ơ nơi này thật sự hơi đáng sợ, không gian u ám mang theo cảm giác kỳ lạ.  
Có kiếm ý hộ thể, Lâm Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, hắn ôm lấy ngựa Huyết Long nhanh chóng đi vào sâu bên trong.  
“Người đâu rồi?”  
Sau khi đi vào, Trần Khung và Tiên Vân Chân phát hiện Lâm Nhất đã đi xa, lối đi trong lầu bảo tàng này còn giống như mê cung, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Hơi thở còn sót lại trong không khí cũng vô cùng mờ nhạt.  
Bầu không khí âm u trong điện khiến hai người đều hơi nổi da gà.  
“Tạm thời đừng quan tâm đến Lâm Nhất nữa, muốn đi cùng nhau không?”  
Trần Khung nhíu mày hỏi Tiên Vân Chân, nơi này khiến hắn ta cảm thấy kỳ lạ, không muốn mạo hiểm đi một mình.
“Đi cùng đi!”  
Tiên Vân Chân dò xét bốn phía rồi khẽ gật đầu.  
Xoạt!  
Đi không được bao xa, giữa không gian u ám đột nhiên có từng đợt hào quang màu xanh lá bắn ra, hệt như lệ quỷ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.